Edit: Ly
Beta: Nhin
Ở trong ký túc xá một đêm, Thịnh Gia Nam không chịu nổi sự lì lợm của Giang Trì nên hôm sau liền cùng hắn về nhà. Lần này trở về quả thật Giang Trì yên phận hơn rất nhiều, ít nhất khi làm chuyện gì đó sẽ không lấy chuyện ăn hiếp cậu đến khóc làm niềm vui.
Từng ngày qua đi, đông đi xuân tới, thời tiết cũng ấm hơn nhiều, vào mùa này có thể đổi một chiếc áo khoác mỏng hơn.
Hôm nay Thịnh Gia Nam và Giang Trì chuẩn bị trở về nhà một chuyến, Thịnh Gia Nam đi vào phòng thay đồ tìm áo khoác mùa xuân.
Thường thì quần áo của bọn họ đều được sắp xếp gọn gàng nhưng Thịnh Gia Nam thực sự không biết hắn để quần áo mùa xuân ở đâu, mỗi tủ đều mở ra xem một lần.
Khi mở đến tủ thứ ba, mới thấy quần áo mùa xuân và đồng phục học sinh từ thời cấp 2 cấp 3 của họ cũng treo với nhau trong một tủ.
Thịnh Gia Nam nhớ trước đây mấy bộ đồng phục học sinh này còn treo trong tủ quần áo trong phòng mà bọn họ ở nhà ông nội. Không biết Giang Trì mang về từ khi nào.
"Thịnh Nam Nam, em đang ở đâu?" Bên ngoài truyền đến giọng nói của Giang Trì.
Đúng như những gì hắn đoán, Thịnh Gia Nam đang ở trong phòng để đồ, bước chân đi về phía này, không bao lâu liền xuất hiện ở cửa phòng để đồ.
"Định mặc gì?" Giang Trì đi đến bên cạnh Thịnh Gia Nam hỏi.
Vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy đồng phục học sinh trong tủ.
"Anh đưa mấy bộ đồng phục này về khi nào?" Thịnh Gia Nam hỏi.
"Cái lần đến nhà ông nội." Giang Trì nói.
Một lát sau, Giang Trì cười nói: "Thịnh Nam Nam, bây giờ em mà mặc những bộ đồng phục này chắc chắn không khác gì lúc đó."
Hắn nói xong nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Thịnh Gia Nam: "Lớn lên một chút cũng không thay đổi mấy."
"...Có." Thịnh Gia Nam phản bác: "Từ hồi cấp 2 đến giờ em thay đổi rất nhiều."
Giang Trì nhìn cậu một lúc, nói: "Chờ anh tý."
Sau đó liền xoay người đi vào phòng, lấy từ trong ngăn kéo một quyển album ảnh khá dày.
"Em tự xem đi." Giang Trì mở hai trang, kéo Thịnh Gia Nam ngồi trên thảm nhung mềm mại, đưa album ảnh cho cậu rồi chỉ vào Thịnh Gia Nam hồi cấp 2: "Thay đổi chỗ nào? Ngoại trừ đó là một phiên bản hơi thu nhỏ thì có khác gì bây giờ đâu?"
Bức ảnh đó chụp khi Thịnh Gia Nam đang ngồi ăn cơm, lúc ấy Giang Trì lấy máy ra chụp ảnh, hắn gọi cậu một tiếng. Thịnh Gia Nam nghe thấy tiếng nói nên ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay hình ảnh này bị máy ảnh bắt được.
Khoảng cách chụp ảnh vô cùng gần nên gương mặt trắng nõn đầy collagen của Thịnh Gia Nam vô cùng rõ ràng.
Khi đó ngoại trừ trông có vẻ trẻ con hơn một tý thì so với bây giờ quả thật cũng không khác mấy. Có thể nhìn rõ Thịnh Gia Nam đã lớn như thế nào.
Nhìn Thịnh Gia Nam trong ảnh, Giang Trì không khỏi cảm thấy tự hào, khi đó cục cưng đáng yêu này cũng là của hắn. Chỉ hắn mới có thể ôm, chỉ có hắn mới có thể nắm tay, người khác đừng hòng đụng vào.
Giang Trì bỗng cảm thấy, hắn thật sự có dự cảm tốt từ khi còn nhỏ đã biết tìm cho mình một bạn trai tốt.
Bạn trai của hắn và hắn ngồi xếp bằng trên đất nhìn cuốn album ảnh dày cộp. Sau khi lật đến trang sau thì nhìn thấy ảnh chụp thời bọn họ học cấp 3, mỗi một tấm đều là hai người, hầu như không có một tấm ảnh đơn nào.
Thịnh Gia Nam lật từng trang từng trang, mải đắm chìm trong khoảng thời gian đã qua, bất giác đã xem xong toàn bộ album ảnh.
Lật đến trang cuối lại có chút buồn bã, cậu không nghĩ tới mới đó mà thời gian đã trôi qua lâu như vậy, không ngờ giữa cậu và Giang Trì lại có nhiều ràng buộc thế này.
Khép album ảnh lại, Thịnh Gia Nam ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Trì, dường như hắn đã nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi, giống như vĩnh viễn không hề thấy chán.
Thấy cậu ngẩng đầu lên, khóe miệng Giang Trì hơi cong lên, nhướn mày: "Có khác nhau không?"
"...Có vẻ như không khác nhau lắm." Thịnh Gia Nam nói.
Giang Trì lại nhìn cậu, gọi: "Thịnh Nam Nam."
"Ừ?" Thịnh Gia Nam đáp.
Sau đó liền nghe Giang Trì nói: "Em muốn mặc đồng phục cấp 3 thử không?"
Thịnh Gia Nam dừng một chút, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó. Từ cái lúc Giang Trì muốn đem mấy bộ đồng phục này về thì chắc chắn đã sớm mưu tính trước chuyện này rồi.
Khuỷu tay Giang Trì chống xuống đất rồi nhảy lên, lấy đồng phục của bọn họ từ trong tủ ra, rũ mắt nhìn Thịnh Gia Nam: "Bạn trai, thỏa mãn nguyện vọng của anh đi, anh nằm mơ cũng muốn được yêu sớm với em."
Thịnh Gia Nam: "..."
Im lặng một lúc, Thịnh Gia Nam nắm cánh tay Giang Trì đứng lên, lấy đồng phục trong tay hắn rồi xoay lưng về phía hắn cởi áo ngủ trên người.
Thấy cậu quay người thay quần áo, Giang Trì không nhịn được nở nụ cười.
Nhưng mà lúc này hắn rất yên phận, đứng im nhìn Thịnh Gia Nam khoác đồng phục màu xanh trên nền trắng lên dáng người mảnh khảnh, chỉ nhìn từ phía sau thôi nhưng khiến hắn sinh ra một loại ảo giác thời gian đan xen, phảng phất như nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Gia Nam thời cấp 3.
Kéo khóa kéo xong xuôi, Thịnh Gia Nam xoay người. Trước kia khi mặc bộ đồng phục này cậu thường thấy nó khá rộng, nhìn có chút chùng xuống mà hiện tại cũng không ngoại lệ.
Thịnh Gia Nam xách bộ đồng phục có chút rộng, nhìn Giang Trì: "Sao? Có xấu không?"
Giang Trì nhìn cậu, nghe vậy đi lên phía trước ôm lấy cậu: "Ai nói không đẹp? Thịnh Nam Nam, em nghĩ gì đấy? Em mà còn không đẹp thì có phải là không muốn người khác sống không?"
"...Quá rộng." Thịnh Gia Nam giải thích.
"Ừ." Giang Trì nói: "Biết là được, hiện giờ số lần vận động mạnh hơi nhiều, tốt nhất là nên ăn nhiều hơn một chút."
Thịnh Gia Nam: "..."
Ôm một lúc, Giang Trì lại gọi: "Thịnh Nam Nam."
Hơi dừng lại, hắn mỉm cười hỏi: "Nếu hồi cấp 3 anh theo đuổi em thì em có đồng ý không?"
Vấn đề này Giang Trì đã đề cập vô số lần rồi, lúc nào cũng nhớ nhung chuyện yêu sớm.
Im lặng một lúc, Thịnh Gia Nam thành thật nói: "Em cũng không biết."
"Thật sự không biết?" Giang Trì cười: "Không phải lần trước em còn nói là tuyệt đối sẽ không yêu sớm với anh à."
"...Không biết." Thịnh Gia Nam lại lặp lại một lần nữa
Giang Trì rũ mắt nhìn cậu, mỉm cười: "Vậy thì đồng ý đi, thỏa mãn nguyện vọng này của anh."
Hắn nói xong lại cúi đầu hôn Thịnh Gia Nam, thấp giọng nói: "Muốn yêu sớm với em, rất muốn."
Thịnh Gia Nam: "..."
"Sao nào học sinh giỏi? Cậu có đồng ý không?" Nói xong lại bắt đầu dở thói lưu manh, đặt Thịnh Gia Nam lên tủ, một chân chen giữa hai chân cậu khiến cậu hơi hơi □□*. "Nếu không đồng ý thì sau giờ học tôi tuyệt đối không cho cậu đi, ngày nào cũng bắt nạt cậu, cậu có muốn thử không?"
(*raw là ô vuông thật đóD:)
Thịnh Gia Nam liếc hắn.
Giang Trì không nhịn được cười nhưng ngoài miệng thì vẫn đang diễn: "Nghe chưa, cậu chỉ có hai lựa chọn hoặc là yêu đương với tôi hoặc là bị tôi bắt nạt."
Nói đến đây hình như Giang Trì nghĩ đến gì đó: "Này Thịnh Nam Nam, em nói xem nếu hồi cấp 3 chúng ta mới quen nhau thì có khi nào em sẽ bị anh dọa không?"
(Xì poi tí là PN là về chuyện nếu hai người quen nhau thời c3 thiệt(~‾▽‾)~)
"Cái gì?" Thịnh Gia Nam không hiểu.
"Em nghĩ đi nếu lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là thời cấp 3 thì tôi nhất định sẽ nhất kiến chung tình với em." Giang Trì nói: "Đến lúc đó nhất định sẽ thường xuyên quấn lấy em, nói không chừng còn bắt em phải yêu đương với anh, nếu em không đồng ý..."
(Raw: 一见钟情: ý nói chỉ gặp nhau một lần liền nảy sinh tình cảm, gặp một lần liền yêu quý đối phương. "Nhất kiến chung tình" còn có thể dịch sang tiếng việt là "tình yêu sét đánh")
Hắn nói một lúc sau đó dừng lại, cười một cái rồi mới tiếp tục chậm rãi nói: "Nếu em không đồng ý, vậy anh chỉ có thể mạnh mẽ ép người."
Thịnh Gia Nam nhìn hắn: "Anh trưởng thành muộn, anh không hiểu điều đó đâu."
Bị cậu chọc cười, một tay ôm Thịnh Gia Nam vào lòng: "Em xem thường ai đấy?"
Nói xong cúi đầu mổ cậu một cái: "Đụng phải em thì tự phiên phú của anh sẽ bộc phát. Không tin thì em cứ thử xem."
"... Em tin." Thịnh Gia Nam nói: "Sắp trưa rồi, chúng ta chuẩn bị đi chưa?"
"Em vẫn chưa đồng ý yêu cầu của anh mà, đi cái gì mà đi." Giang Trì nói xong lại cúi đầu mổ cậu thêm vài cái.
"Vậy em đồng ý." Thịnh Gia Nam nắm lấy vạt áo sơ mi trước ngực hắn: "Chúng ta đi thôi, giờ về đến nhà vừa hay có thể ăn cơm."
"Chờ một chút." Giang Trì nói: "Cho anh hôn một lúc đi."
Hắn ấn Thịnh Gia Nam vào ngực rồi hôn đi hôn lại, vừa hôn vừa cười nói: "Đồng ý không nói chuyện tình yêu trong lúc này?"
Thịnh Gia Nam: "..."
Mà hậu quả của chuyện này có thể là ít nhất một tiếng Thịnh Gia Nam vẫn không thể ra khỏi phòng để đồ.
Nhưng mà cũng may thảm trong phòng để đồ rất rộng, cho dù là nằm hay nằm sấp đều rất thoải mái.
Đồng phục học sinh trên người buông lỏng rũ xuống khuỷu tay Thịnh Gia Nam mà Giang Trì không cho Thịnh Gia Nam cởi ra, không biết đã qua bao lâu, trên người thấm từng tầng mồ hôi, ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng chuông cửa.
Vốn dĩ Giang Trì không định đi mở cửa, cho đến khi nghe thấy cửa bị mở ra rồi có tiếng nói chuyện truyền vào.
Là tiếng của mẹ Giang và mẹ Thịnh.
Hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau Giang Trì mới hỏi: "Em cho họ biết mật khẩu."
"...Ừ." Thịnh Gia Nam chậm rãi gật đầu.
Giang Trì nhìn cậu một lúc, đột nhiên nở nụ cười: "Thịnh Nam Nam, em thật sự không sợ à? Nếu chúng ta đang ở phòng khách thì phải làm sao đây?"
"...Em không nghĩ là họ lại đột ngột đến." Thịnh Gia Nam nói
"Bất ngờ đánh úp đấy, nói không chừng muốn nhìn xem chúng ta đang làm gì." Giang Trì nói.
Tiếng nói chuyện càng ngày càng gần, Thịnh Gia Nam liền nghe thấy mẹ Giang nói: "Giờ này rồi mà hai đứa nhỏ này còn chưa chịu dậy nữa? Biết ngay là không thể để cho hai đứa nó dọn ra ngoài ở mà."
"Tôi đưa đồ ăn vào nhà bếp, chị đi gọi hai đứa nó dậy đi." Mẹ Thịnh nói.
Thịnh Gia Nam nhanh chóng đẩy Giang Trì ra, từ trên thảm đứng lên, cởi đồng phục ra rồi bắt đầu mặc quần áo bình thường.
Bị cậu đẩy ra mà Giang Trì chỉ lười biếng ngồi trên thảm, dựa lên tủ quần áo nhìn Thịnh Gia Nam mặc quần áo.
Trước tiên cậu mặc một cái áo sơ mi trắng giản dị, vạt áo rộng vừa vặn có thể che đi mông trắng nõn đầy đặn.
Mặc quần áo xong, Thịnh Gia Nam quay đầu lại chỉ thấy Giang Trì vẫn lười biếng ngồi trên thảm, cong một chân, một cánh tay tùy ý đặt lên trên.
Ánh mắt Thịnh Gia Nam vừa nhìn hắn mặt liền đỏ lên, đá chân hắn một cái: "Anh mau lên đi."
Giang Trì theo bản năng muốn nắm lấy chân cậu nhưng lại sợ cậu ngã nên không nắm nữa, nhân cơ hội này Thịnh Gia Nam liền chạy ra ngoài.
Vừa mới đi ra phòng để đồ, Thịnh Gia Nam liền thấy mẹ Giang đang đứng ở cửa phòng bọn họ, chuẩn bị vặn tay nắm cửa.
Thịnh Gia Nam nghĩ đến cái gì đó, trong lòng liền nhảy dựng lên, vội vàng gọi: "Dì ơi."
—----------------------------------------------------------