Trong lòng hắn tức khắc trầm xuống, hôm qua không đi đón nàng, nàng liền chạy tới nhà, không biết tới có ý gì.
Thẩm Việt đi đến trước mặt nàng, giờ phút này sảnh ngoài không có ai khác, hắn lập tức quỳ xuống: "Vi thần tham kiến công chúa."
An Nhạc thấy Thẩm Việt, hưng phấn đứng lên: "Việt Lang! Mau đứng lên mau đứng lên!"
Thẩm Việt thấy nàng sắp đi tới đỡ mình, vội vã đứng dậy, lại lẳng lặng lui về phía sau một bước: "Không biết công chúa đột nhiên đến thăm, không tiếp đón từ xa."
An Nhạc cười hì hì: "Không sao không sao, ta chỉ đến thăm ngươi cùng phu nhân nhà ngươi, nga, còn có hài tử mới sinh của các ngươi nữa."
Thẩm Việt không có nhìn nàng, ánh mắt trước sau vẫn dừng trên mặt đất cách đó không xa: "Cả nhà vi thần có tài đức gì, cực nhọc công chúa tự mình tới cửa, thật sự hổ thẹn hổ thẹn."
An Nhạc thấy hắn trước sau vẫn không nhìn mình cái nào, ngữ khí cũng lộ ra vẻ xa cách, vội cười nói: "Ngươi yên tâm, ta tới nơi này không vì chuyện khác, lúc này phụ hoàng chấp thuận cho ta ra ngoài cung giải sầu, ta đã đi khắp nơi từ Bắc đến Nam, rốt cuộc cũng đến Khánh Châu các ngươi, ta nghĩ, tới cũng tới rồi, vẫn nên đến thăm ngươi, thuận đường nhìn xem phu nhân nhà ngươi."
Có chuyện tứ hôn trước đó, mặc kệ vị công chúa này tới phủ của hắn vì lý do gì, hắn đều luôn duy trì khoảng cách với nàng theo bản năng.
"Phu nhân nhà ta hôm qua mới vừa sinh, hiện nay đang ở cữ, thật sự không nên gặp khách, mong công chúa thứ tội." Nói đúng tiêu chuẩn lễ nghĩa thần tử.
An Nhạc thấy hắn như thế, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, có lẽ Việt Lang cũng không hoan nghênh nàng. Nàng gọi nam tử bên cạnh tới, bảo hắn đưa một cái hộp cho Thẩm Việt. "Đây là một chút tâm ý, chúc mừng Việt Lang sinh quý tử."
Thẩm Việt không nhúc nhích, hộp liền dừng ở giữa không trung.
"Công chúa, Thẩm Việt chỉ là một thần tử hèn mọn, thật sự gánh không nổi một tiếng 'Việt Lang' của công chúa, còn có thứ này, chắc là vật vô cùng quý trọng , vi thần thật sự không dám nhận."
An Nhạc méo miệng: "Ai nha, được rồi, về sau không gọi ngươi Việt Lang nữa, nhưng mà đồ này tốt xấu gì ngươi cũng phải nhận lấy, là cho tiểu hài tử, không đáng giá bao nhiêu, trên đường thuận tay mua thôi, nếu không nhận ta sẽ không đi."
Lời này dùng rất được, Thẩm Việt vội nhận lấy hộp.
An Nhạc nhất thời không còn lời để nói.
Ba người ở trong sảnh đột nhiên không có chuyện nói, yên lặng một hơi, bầu không khí càng thêm xấu hổ.
An Nhạc cũng cảm thấy ở tại nơi đây lâu cũng không ổn, sau khi chào từ biệt cùng Thẩm Việt, liền kêu nam tử bên cạnh: "Hoa công công, chúng ta trở về."
Thẩm Việt cũng không muốn đưa bọn họ ra phủ, chỉ chắp tay hành lễ coi như đưa tiễn.
An Nhạc cùng Hoa công công bước ra sảnh ngoài, vừa vặn gặp được Ngưu thị đang đi tới, Ngưu thị thấy có khách, người nhà quê vốn dĩ nhiệt tình, bà cũng không biết đây là quan viên công tử gì, nên nhiệt tâm giữ bọn họ lại ăn bữa cơm canh đạm bạc.
"Việt Lang, sắp sửa ăn cơm rồi, mau kêu vị bằng hữu này của con ở lại ăn cơm rồi đi." Ngưu thị nói.
Thẩm Việt mím môi, thấy nương đã nói ra lời này, cũng không tiện nói cái gì nữa, liền theo lời này mời bọn họ ở lại.
Hoa công công nhìn công chúa, thấy công chúa không tỏ vẻ gì, đang muốn cự tuyệt.
Bỗng nhiên, bên ngoài có hai nha hoàn đang bưng cơm canh đi tới, trong lúc nhất thời, mùi đồ ăn tràn ngập.
An Nhạc nghe hương vị kia, cái mũi hít hít: "Đây là hương vị gì, trước nay sao ta chưa từng gặp qua?"
Hoa công công với đầu nhìn về phía thức ăn đang được bày lên bàn, bất quá đều là chút thức ăn người bên ngoài thường ăn, không có gì đặc biệt.
"Không biết công tử hỏi món nào?" Hoa công công hỏi.
An Nhạc một đường ngửi tới, cuối cùng đi đến cạnh cái bàn, chỗ dĩa dưa muối, duỗi tay chỉ nói: "Chính là cái này."
Thật ra Hoa công công nhận ra món này: "Đây là một loại thức ăn thường ngày dân quê thường ăn, gọi là dưa muối."
"Dưa muối? Người bên ngoài thường xuyên ăn sao? Sao trước nay ta chưa thấy qua?" An Nhạc nói.
Hoa công công thầm nghĩ: Người là kim chi ngọc diệp, Ngự Thiện Phòng không muốn sống nữa mới cho người ăn cái này, hơn nữa, người có thể ăn được sao? Thánh Thượng từng nói, đầu bếp nào có thể làm cho công chúa ăn được cơm, nam gia quan tiến tước, nữ phong làm cáo mệnh. Nhưng lâu như vậy rồi, đám người ở Ngự Thiện Phòng kia ngày ngày đều đổi món ăn đa dạng, còn công chúa lại càng ngày càng ăn ít hơn, càng ngày cũng càng gầy hơn, mạng cũng treo lên.
Chỉ là, thấy An Nhạc nhìn chằm chằm dĩa dưa muối kia, trong mắt tựa hồ có thêm một tia sáng, vì thế, liền thử hỏi: "Công tử, muốn nếm thử không?"
An Nhạc vốn dĩ đang nhìn chằm chằm dĩa dưa muối ngây người, lúc này bị Hoa công công hỏi tỉnh, quá thất lễ, ngượng ngùng nhìn về phía Ngưu thị cùng Thẩm Việt.
Ngưu thị cũng nhìn ra, đây hơn nửa là một công tử cả ngày sống trong nhung lụa, hẳn là chưa bao giờ gặp qua đồ ăn nông thôn này: "Nếu không công tử cứ ở lại ăn bữa cơm rau dưa đi," bà liếc liếc mắt nhìn cái hộp trong tay nhi tử đang đứng bên cạnh, "Ngươi xem các ngươi cố ý tới thăm, lại tới giờ cơm, nếu các ngươi không ăn lại đi, ngược lại có vẻ nhà của chúng ta thất lễ."
An Nhạc nghe Ngưu thị nói như vậy, mình đích xác cũng đang tò mò cái vật đen tuyền hương vị kì lạ kia là cái gì, liền theo bậc thang bước xuống: "Ta không khách khí nữa, quấy rầy đại nương cùng Thẩm đại nhân."
Ngưu thị vội gọi nha hoàn lại đi lấy hai chén cơm lại đây, kêu An Nhạc cùng Hoa công công đều ngồi xuống.
Hoa công công lúc đầu không dám ngồi, vẫn là An Nhạc cho một ánh mắt, hắn mới thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh.
Thẩm Việt thấy nương tiếp đón bọn họ, còn mình lát nữa phải dùng cơm với tức phụ, nên chỉ ngồi ở một bên, cũng không động đũa.
Ngưu thị cũng ngồi xuống, nhiệt tình nói: "Mau ăn mau ăn, đừng khách khí, đều là một ít cơm nhà, mong công tử không ghét bỏ."
Hoa công công nhìn về phía An Nhạc, trong lòng không ôm hy vọng nào, dù sao công chúa nhà hắn ăn cái gì cũng không vô, ngay cả chén cơm kia trong tay nàng, có thể ăn được hai ngày. Aiz, đều là bệnh kén ăn làm hại.
Chỉ thấy An Nhạc chậm rãi duỗi đũa hướng về phía dĩa dưa muối, nhẹ nhàng gắp một miếng, lại đưa đến bên môi, nhưng không lập tức há miệng ăn, mà ngửi ngửi lần thứ hai.
Trái tim Hoa công công siết chặt, chỉ mong công chúa sẽ không phun......
An Nhạc cảm thấy rất kỳ quái, những món ngon trước đây, nàng ngửi một chút đã cảm thấy no rồi, thậm chí còn sẽ phun ra, nhưng hương vị này, nàng lại cảm thấy cực kỳ dễ ngửi. Từ trước đến nay nàng không có hứng thú với đồ ăn, nhưng món này, nàng đột nhiên muốn thử một lần.
Nàng chậm rãi đưa sợi dưa muối tiến dần vào trong miệng, nhấp nhấp, miệng cắn dưa muối, phát ra tiếng vang giòn giòn, ngay sau đó, một mùi hương kỳ dị nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng, cũng không phải mùi vị muối ăn thông thường, mà mùi vị này cũng không làm người cảm thấy khó chịu ghê tởm.
Không chỉ đơn thuần không cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn khơi dậy cảm giác thèm ăn đã lâu nàng chưa từng có.
"Ừm! Ăn quá ngon!" An Nhạc nhịn không được khen.
Hoa công công cả kinh, ngay sau đó, liền thấy công chúa nhà bọn họ bắt đầu vùi đầu lùa cơm.
Ngưu thị thấy tiểu công tử này chỉ ăn dưa muối, vội nói: "Công tử đừng chỉ ăn dưa muối không, nếm thử đồ ăn khác xem."
An Nhạc nói: "Cái này thật sự ăn quá ngon, ta chỉ muốn ăn cái này!"
Công tử này ăn món dưa muối như ăn món ngon vật lạ gì đó, Ngưu thị vừa kỳ quái vừa buồn cười.
Theo sau liền thấy An Nhạc một miếng dưa muối, một miếng cơm, liền ăn hơn nửa chén. Hoa công công bên cạnh đã kinh ngạc đến ngây người.
Hắn thề, đây là bữa ăn đầu tiên trong nửa năm qua, công chúa ăn nhiều nhất!
Tuy nói An Nhạc liên tục ăn vài miếng, nhưng dạ dày nàng bởi vì thiếu ăn trường kỳ, đã thu nhỏ nghiêm trọng, cơm trong chén còn thừa một nửa, nàng cũng đã cảm thấy no căng.
Ngưu thị thấy nàng buông chén đũa, vội nói: "Công tử, còn cơm nha, ăn tiếp đi, đừng khách khí."
An Nhạc lắc đầu, cảm thấy mỹ mãn nói: "Đa tạ đại nương, ta thật sự quá no rồi."
Ngưu thị cũng không ráng khuyên, dù sao người ta cũng là khách.
An Nhạc nhìn dĩa dưa muối bị mình xử lý hơn một nửa, nói: "Đại nương, đầu bếp nhà các ngươi tay nghề thật tốt, cái này ăn thật sự ngon."
Ngưu thị cười nói: "Không phải do đầu bếp làm, đây là con dâu ta làm, Việt Lang tới phủ thành nhậm chức, nên chúng ta mang từ quê nhà theo một ít."
An Nhạc vừa nghe, không khỏi nhìn về phía Thẩm Việt, cười cong cong mắt: "Phu nhân Thẩm đại nhân nhất định vừa hiền huệ lại xinh đẹp."
Thẩm Việt chắp tay: "Công tử quá khen, chuyết kinh* bất quá chỉ là một thôn phụ nhà quê thôi."
*vợ nhà
Chờ bữa cơm kết thúc, Ngưu thị gọi người tới dọn dẹp bàn, tự mình cũng đi đến hậu viện trông hài tử.
Thẩm Việt đưa An Nhạc cùng Hoa công công đến chỗ ảnh bích💥, mới hành lễ từ biệt.
An Nhạc cùng Hoa công công đến đây mới rời đi.
Lúc này Thẩm Việt mới nhàn rỗi, trở lại phòng chính ăn cơm với Chu Lê.
Có "kinh nghiệm" món ngó sen buổi trưa, cơm tối Thẩm Việt không dám tự làm, vẫn để phòng bếp chuẩn bị. Nghĩ ngày sau hẳn lại từ từ trau dồi tay nghề nấu bếp không biết cố gắng của hắn đi, hôm nay không thể gây tai họa cho dạ dày tức phụ nữa.
Hai người ở trong phòng ăn cơm, Chu Lê vừa rồi đã mơ hồ nghe được nha hoàn bà tử bên ngoài nói chuyện, vừa nãy có khách quý tới, nên không thể không hỏi tới.
Thẩm Việt đúng sự thật nói: "Là vị quý nhân kia."
Nghe được lời này, Chu Lê không khỏi sửng sốt, nhìn Thẩm Việt một cái, thấy hắn bình tĩnh gắp đồ ăn ăn như cũ, đột nhiên muốn nói móc hắn vài câu: "Xem ra... trong lòng vị quý nhân kia vẫn luôn không bỏ chàng xuống được."
Thẩm Việt vừa lúc ăn đến một miếng cải trắng ngâm dấm, liếc liếc mắt nhìn tức phụ một cái, đúng lúc cũng gắp một miếng cải trắng cho nàng: "Phu nhân, cải trắng ngâm dấm này ăn ngon, nàng nếm thử đi."
Chu Lê vừa nghe chữ dấm, chợt hiểu ý, lập tức trừng mắt Thẩm Việt. Gương mặt nàng vốn ôn hòa mềm mại, cái trừng mắt này thực sự không có chút lực uy hiếp nào, ngược lại còn chọc cho Thẩm Việt duỗi tay xoa xoa đầu nàng theo bản năngă.
"Được rồi, ăn cơm nhanh đi, cái gì quý nhân không quý nhân, đều là người không liên quan đến chúng ta."
Thẩm Việt vốn nghĩ, An Nhạc công chúa đã tới một lần thì về sau sẽ không đến nữa. Ai ngờ, đợi đến chiều ngày hôm sau, khi tới gần bữa cơm chiều, lại tới nữa.
Nhưng mà lúc này không có công chúa, chỉ có Hoa công công tới.
Khi Thẩm Việt đi vào sảnh ngoài, Hoa công công thấy hắn, lập tức đứng phắt dậy từ trên chỗ ngồi, vô cùng khách khí thi lễ với hắn: "Thẩm đại nhân."
Thẩm Việt đáp lễ, thầm nghĩ trong lòng, kỳ quái, người từ hoàng cung ra ngoài, sao có thể khách khí với một tri phủ như hắn được? Hơn nữa, hôm qua khi tới đây, vẫn còn nhìn hắn bằng nữa con mắt.
"Không biết công công tới đây có gì dặn dò?"
Hoa công công hơi ngượng miệng, ngập ngừng một lát, mới nói vào mục đích chính hắn đến đây: "Cái kia...... Thẩm đại nhân, dưa muối của nhà ngài, còn không?"
Thẩm Việt: "?"
Hắn còn tưởng công chúa sai người tới, lại là vì hắn...... Lo lắng thừa rồi.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
💥Ảnh bích: là chỗ bức bình phong trong ảnh