Thẩm Việt không dám nhìn nhiều, sợ bị người phát hiện, thực nhanh thu hồi ánh mắt, thu ý cười, lại khôi phục thần sắc nghiên túc

Đội ngũ báo tin vui đi ngang qua cửa hàng đậu hoa Chu Lê, dần dần đi đến cuối phố. Đám người di động theo, thực mau, trước cửa tiệm chỉ còn lại có nàng cùng người đọc sách kia

Người đọc sách thở dài, lấy tiền đồng ra đưa cho Chu Lê, vào tiệm đeo tay nải lên rời đi. Vừa đi còn vừa xướng ca: “Ô ô lộc minh, Thực dã chi bình. Ta có khách quý……”

Bên ngoài tiếng người ồn ào dần dần đi xa, Chu Lê nhìn cửa hàng to như vậy một người khách cũng không có, tâm niệm vừa động, dứt khoát đóng cửa tiệm, đi theo ra phố

Nàng đuổi theo đuôi đám người, không chớp mắt nhìn bóng dáng trên con ngựa trắng. Hắn ngồi đoan chính thẳng tắp, không chút cẩu thả, bốn phía là đám người vây quanh, nhìn nhìn, hốc mắt Chu Lê tẩm ra chút ướt át. Tam thúc học tập cực khổ nhiều năm như vậy, cuối cùng đã có chút thành tựu

Có cô nương bên đường trực tiếp hô: “Giải Nguyên lang, có hôn phối chưa a?” Rước lấy một trận cười vang.

Chu Lê liền nghe phía trước nói, nếu trúng cử, ngày sau sẽ có cơ hội làm quan. Về sau nếu tam thúc làm quan, bộ dáng hắn lại…… Đại khái chung quanh sẽ tụ hội nhiều màu sắc rực rỡ đi (nhamy111: ý là nhiều cô đeo á)

Nàng đi theo một đường, đi qua Tứ Động kiều, tiếng thanh la lập tức đi về hướng Thẩm gia thôn. Mọi người đang làm việc ở đầu thôn nghe động tĩnh như thế, sôi nổi kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng thấy kiệu quan mở đường, phía sau lại có quan sai đi theo, một đám người đi đến thôn, đều có chút ngây ngốc, vội ném cuốc bỏ nia chạy tới xem, khi thấy rõ công tử tuấn tú ngồi trên con ngựa trắng kia, toàn bộ kinh ngạc không thôi.

Có người nhận biết chút chữ, nhìn đến cờ hiệu trong tay quan sai, lập tức phản ứng lại, kinh hỉ kêu lên, Thẩm tú tài trúng Giải Nguyên. Trong lúc nhất thời người trong thôn như nổ tung

Sau khi đám người vào thôn , đi vào cửa nhà Thẩm Việt, lúc đó Thẩm Yêu cùng Ngưu thị đang ở trong viện làm việc, thình lình nghe thấy ồn ào bên ngoài sân, chạy ra nhìn, chỉ thấy một đội quan sai chót vót trước cửa, bị dọa nhảy dựng, còn nói là tới bắt người nào, nhưng ánh mắt xoay chuyển, liền thấy nhi tử nhà mình như hạc trong bầy gà ngồi trên con ngựa trắng, trong lúc nhất thời mờ mịt luống cuống

Thẩm Việt thấy hai người bọn họ, kích động xoay người xuống ngựa, thình thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, một đường quỳ đi tới trước mặt bọn họ, dập đầu hành lễ. Thẩm Việt nói cho cha mẹ biết mình trúng Giải Nguyên, người một nhà vui mừng khóc lên, ôm thành một đoàn khóc vì vui mừng

Học chính đại nhân chúc mừng một phen, lại đưa lên khen thưởng của quan phủ, tất cả lăng la tơ lụa, lại có một rương nhỏ bạc nén, lại nói cùng Thẩm Việt một lúc, rồi mang quan sai rời đi.

Người trong thôn vây lên, lại là một phen chúc mừng chúc mừng. Thẩm Việt cùng người nhà đồng loạt cảm tạ.

Thẩm Việt trong lúc vô tình thoáng nhìn phía ngoài đám người, liền thấy Chu Lê một thân một mình đứng dưới gốc mai vàng cổ thụ, tựa hồ đã đứng hồi lâu.

Chờ khi hắn nhìn tới, nàng lại quay đầu đi, vòng quanh phía sau đám người đi vào trong nhà. Ánh mắt Thẩm Việt dõi theo, cho đến khi nàng biến mất ở cửa viện. Lúc này mới nghĩ đến, Chu Lê cùng về thôn từ cửa hàng đậu hoa sao? Là cố ý nhìn hắn sao, nghĩ đến đây, khóe miệng hắn liền ngăn không được giương lên trên

Lý thị cũng nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài kia, mới vừa rồi đứng ở cửa nhìn một hồi, thấy quan sai đều đi, liền về phòng xem Bảo Nhi đang ngủ trưa trong phòng. Thấy Chu Lê trở về, đi ra khỏi phòng hỏi Chu Lê, “Mới buổi trưa đã đóng cửa sao?” Đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nói, “Nga, là đi theo đội quan sai kia trở về?”

Chu Lê lập tức phủ nhận: “Không có, con trở về lấy thêm hai cái áo khoác.” Nói xong liền đi vào nhà, tùy ý tìm hai bộ xiêm y mùa đông ra đóng gói.

Lý thị nhìn thân ảnh nàng vội đông vội tây, trong lòng đều có cân nhắc một phen, cũng không cần Chu Lê thừa nhận cái gì.

Nếu đã trở lại, buổi chiều Chu Lê liền không tính toán buôn bán, ở nhà ăn cơm chiều rồi trở về trấn.

Trong viện bên cạnh chiều nay người ra người vào chưa từng gián đoán, náo nhiệt vô cùng, Thẩm gia thôn trăm năm cũng không ra một Giải Nguyên, hiện giờ ra Thẩm Việt, một thanh niên tài tuấn như vậy, người trong thôn vừa tới chúc mừng, cũng vừa có chút ý nịnh bợ, nhà có cô nương càng không cần phải nói, đều tới nói bóng nói gió tìm hiểu.

Lúc trước chuyện biểu muội Thẩm Việt không thành, người trong thôn đều biết

Chu Lê ở viện bên này xử lý vườn hoa cùng nhà mèo, tai thường thường sẽ nghe được tiếng cười tiếng nói

Trong đó, nàng phảng phất còn nghe được tiếng Vương bà mối trong thôn, tiếng Vương bà mối to lớn vang dội, lời nói cách một vách tường mà Chu Lê còn nghe được rõ ràng rành mạch

Vương bà mối một lát nói đến tiểu thư nhà viên ngoại trong trấn, một lát lại nói đến nữ nhi của thôn trưởng ở thôn bên cạnh, một lát lại nói đến muội muội bộ khoái nào đó trong nha môn, tóm lại, các cô nương đều bị bà ta nói một lần.

Chu Lê đang cắt cành mai, không chú ý liền cắt phạm vào tay, nàng ăn đau, ném cây kéo xuống nhìn, may mắn chỉ cắt rớt một miếng móng tay nhỏ trên ngón tay cái bàn tay trái, không phạm đến thịt.

Thôi, không cắt nữa, vẫn là đi làm cơm chiều ăn trước

Nàng hôm nay muốn ăn chút món cay

Dứt khoát làm cá chua cay cá. Nàng đi đến lu nước nhà mình bắt hai con cá hoa liên, một đao gõ xuống, đánh vẩy mổ bụng xử lý một phen, lại đổ rượu gạo, muối cùng gia vị lên. Trong nồi làm nóng dầu hạt cải, sau khi dầu nóng, ném vào hai quả ớt khô, một ít tiêu Thanh Hoa, một ít tiêu Hồng, rán xào ra mùi hương, lại để vào tương ớt lúc trước nàng tự chế, rồi bỏ dưa chua vào xào một phen, đổ nước vào, sau khi nấu dưa chua ra đầy đủ hương vị, liền bỏ thịt cá đã cắt vào trong nồi, nấu trong chốc lát. Chờ thịt cá nấu xong, nàng lấy hai cái khăn nhấc toàn bộ nối lên, múc canh cá vào trông chậu lớn đã xếp sẵn giá đậu, đậu hủ cùng ngó sen vào trong.

Trong lúc nhất thời toàn bộ nhà bếp đều tràn ngập hương vị cay nồng, Lý thị ở trong sân còn ngửi được

Nhìn canh sáng bóng một chậu lớn, Chu Lê mới vừa lòng cười cười. Nghĩ đến Bảo Nhi vẫn là hài tử, liền tẩy sạch nồi, lại vì tiểu hài tử xào thêm khoai tây cắt lát cùng chiên thêm đậu hủ

Đồ ăn làm xong, bưng lên bàn, Lý thị cùng Bảo Nhi sớm đã bị mùi hương làm cho đói bụng. Cầm lấy đôi đũa liền ăn.

Nhà bếp tuy đã tắt lửa, nhưng hương đồ ăn lại thật lâu còn chưa tan, ngay cả viện bên cạnh cũng ngửi được. Thẩm Việt ra ngoài mấy tháng, đã lâu chưa từng ăn hương vị quê nhà, vốn nghĩ lại có thể ăn đồ ăn mẫu thân làm, hôm nay hắn nhất định phải ăn một bữa no nê, mà khi ngửi được hương vị chua cay cách vách, nhìn nhìn lại trên bàn nhà mình, luôn cảm thấy không quá mức thỏa mãn

Hắn ngửi vị cay kia, đầy miệng toàn là nước miếng

Bên này cả nhà Chu Lê ăn đến đã ghiền, vừa kêu cay, vừa uống nước. Cửa viện đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Chu Lê bỏ đũa xuống đi xem, lại thấy Trầm Ngư đang bưng một cái chén nhỏ đứng ở cửa.

Chu Lê ngạc nhiên nói: “Ngư tiểu cô có việc sao? Ăn cơm chưa, vào nhà ngồi?”

Trầm Ngư cười xấu hổ: “Nhà các ngươi làm món cay gì phải không?”

“Đúng, sao vậy?” Chu Lê khó hiểu hỏi.

Trầm Ngư e thẹn nói: “Là như thế này, mùi hương bay tới nhà của chúng ta, ta nghe hương thơm quá, nhịn không được, muốn ăn chịu không nỗi, A Lê, ta có thể nếm thử vài miếng không?”

Chu Lê hiểu rõ, vui vẻ đáp ứng: “Vậy ngươi chờ.”

Trầm Ngư vô cùng cao hứng đưa chén nhỏ của mình lên. Chu Lê không cầm, còn chạy vào nhà, cầm chậu ra, chia một nửa cá chua cay cho Trầm Ngư.

Trầm Ngư ngượng ngùng, lập tức cho nhiều như vậy sao. Chu Lê liền nói, ngày thường cũng nhờ nhà bọn họ trợ giúp không ít, một chút cá này đáng gì đâu.

Trầm Ngư lúc này mới cao hứng phấn chấn bưng một bồn cá trở về.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Chờ về đến nhà, Trầm Ngư đặt cá tới trên bàn, quay đầu đi, trộm chớp chớp mắt với ca ca, Thẩm Việt bất động thanh sắc dựng ngón tay cái cho muội muội ở dưới bàn

Mới vừa rồi Thẩm Việt thấy muội muội đi nhà xí, liền theo đuôi đến cửa nhà xí, chờ muội muội ra tới, lập tức kéo muội muội đến góc tường năn nỉ một phen, nói hắn thèm ăn, muốn ăn chút đồ cay, nhờ muội muội đi đến nhà hàng xóm xin ít món cay. Trầm Ngư tự nhiên không dễ dàng đáp ứng, Thẩm Việt liền lấy phấn mặt mua cho muội muội ở tỉnh thành ra hối lộ. Trầm Ngư kỳ thật cũng thèm, cuối cùng vẫn đồng ý, lúc này mới có chuyện nàng bưng cái chén không đi cách vách xin thức ăn

Thẩm Yêu cùng Ngưu thị mắng Trầm Ngư một trận, nói nàng không tim không phổi lại tham ăn. Thẩm Việt đã không quản bọn họ, cầm chiếc đũa gắp miếng cá lên ăn.

Chờ bọn họ ngươi một câu ta một câu nói xong, trước mặt Thẩm Việt xương cá đã xếp thành gò đất nhỏ

Trầm Ngư trừng Thẩm Việt: “Ca, ca ăn từ từ a, muội mang về mà, ca ít nhiều cũng chừa muội một chút chứ!”

Thẩm Việt không ngẩng đầu, môi bị cay đến đỏ bừng, sau khi uống một ngụm nước, cảm thấy mỹ mãn chép chép miệng, vùi đầu tiếp tục ăn.

Thẩm Việt tuy rằng biết tham ăn món nàng làm như vậy là không đúng, nhưng rời nhà lâu như vậy, nỗi lòng ngột ngạt lâu như vậy, để cho hắn phóng túng một lần đi. Huống hồ, dù sao cái gì A Lê cũng không biết.

Chu Lê ăn cơm, dọn dẹp rửa sạch chén đĩa một phen, liền cáo từ Lý thị, sáng mai còn phải dậy sớm mở cửa hàng, nên buổi tối trở về trấn ở

Khi ra cửa, Lý thị nhìn nhìn sắc trời nhắc nhở: “A Lê, mang theo dù đi, nhìn trời hôm nay âm u, lại không có mặt trời, hiện giờ đã vào đông, tuyết có khả năng rơi bất cứ lúc nào.”

Chu Lê đồng ý, cầm dù ra cửa. Chờ đi được một lúc, mới nhớ tới hai kiện áo khoác mình vừa đóng gói, liền muốn đi trở về lấy, ai ngờ mới vừa quay người lại, liền thấy một thân ảnh bạch y phía sau cách đó không xa, đang chậm rãi đi tới bên này. Chu Lê giật mình, làm như không nhìn thấy, lập tức xoay người tiếp tục đi về phía trước. Tam thúc ước chừng cũng muốn đi trấn trên, cho nên mới gặp nhau trên đường. Chỉ là mấy tháng chưa từng nói chuyện, hiện tại tam thúc nay đã khác xưa, người chú ý hắn càng nhiều, nàng tốt nhất không nên lại gần, tránh cho tam thúc rước lấy lời châm biếm nào

Thẩm Việt buổi tối có hẹn tụ tập ngồi thuyền dạo đêm với bạn tốt, liền ra cửa vào lúc này, không ngờ Chu Lê cũng lúc này ra cửa. Hắn tự nhiên là thấy Chu Lê trở về một lần đầu, nếu nàng không có ý đợi hắn đi cùng, Thẩm Việt cũng không thể chủ động đuổi theo. Rốt cuộc quan hệ của hai người bọn họ đến gần không tốt, hiện giờ người chú ý hắn càng nhiều, hắn càng phải cẩn thận, để tránh liên lụy A Lê trở thành đề tài câu chuyện nhàn ngôn của người khác

Hắn cứ như vậy, không nhanh không chậm đi tới, thường thường nhìn cô nương đằng trước một cái, hôm nay Chu Lê mặc một kiện áo khoác màu vàng cam, tóc đen dùng một cành cây mai giữ chặt, hắn đi ở phía sau nàng, một đường đều là hương hoa mai thấm vào ruột gan

Đương nhiên, cây trâm hoa lê kia nàng tự nhiên không mang.

Bất tri bất giác, một mảnh bông tuyết dừng ở trên cành mai, ép nhụy hoa sụp xuống.

Thẩm Việt ngẩng đầu, liền thấy đầy trời tuyết lớn từ không trung rơi xuống. Trận tuyết này tới quá đột ngột, Thẩm Việt cũng không mang dù. Hắn nhìn phía trước, Chu Lê đã căng dù giấy ra giơ lên đỉnh đầu.

Chu Lê bung dù xong, trong lòng còn đang tự cảm thấy may mắn, nhờ nương khi nàng ra cửa còn nhắc nhở nàng, bằng không, trận tuyết đầu đông này đã có thể đông lạnh nàng thành người tuyết

Đi lên cầu Tứ Động kiều, nàng đột nhiên nghĩ đến người phía sau, tam thúc không biết có mang dù không. Nàng theo bản năng quay đầu lại liếc mắt một cái, liền thấy Thẩm Việt đã bông tuyết đầy đầu

Dưới chân Chu Lê bước chậm lại.

Thẩm Việt tự nhiên nhận thấy nàng chậm bước chân, nhưng hắn vẫn phải duy trì tốc độ của mình không thay đổi. Người ta chậm hắn không thể đi chậm theo, nếu không thoạt nhìn giống như theo dõi, tưởng tượng đến hai chữ theo dõi, trong lòng không khỏi tự cười một phen.

Chu Lê dựng lỗ tai lên nghe tiếng bước chân người phía sau, càng ngày càng gần, chờ khi tới gần, nàng đột nhiên hướng dù cao lên, nghiêng đến bên cạnh, tự nhiên đưa tới trên đầu Thẩm Việt vừa lúc đi đến

Thẩm Việt nhìn dù giấy đột nhiên giơ lên đầu mình cả kinh, kinh ngạc nhìn về phía Chu Lê, Chu Lê đã đi đến bên cạnh hắn, nàng cười một chút, cùng hắn đi song song

Thẩm Việt sáng tỏ, khóe miệng giương lên. Hai người cũng chưa nói một câu, nhưng phảng phất như đã nói rất nhiều rất nhiều.

Thẩm Việt thoáng nhìn nàng vì tạm chấp nhận thân hình cao của hắn, vẫn luôn giơ dù lên phía trước, đi tới liền tự nhiên duỗi tay nhận lấy dù

Chu Lê kinh ngạc nhìn về phía hắn. Mắt Thẩm Việt nhìn thẳng phía trước, Chu Lê chỉ nhìn thấy độ cung tuấn mỹ của chiếc cằm nam tử

Nàng thu hồi ánh mắt, gục đầu xuống, nghe tim mình đập.

Tuyết đầu mùa bay lả tả, hai người đi trên mặt cầu rộng lớn, hơn nửa dù giấy đều nghiêng hết về phía nữ tử, đầu vai bên kia của nam tử lộ hết ra ngoài, nhiễm tuyết lạnh nửa người

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play