Thẩm Việt không nhìn nàng, mà nhìn chằm chằm công tử bột du côn kia nói: "Vị công tử này, chúng ta là người nhà quê, đậu hoa này là đồ ăn hương dã, cũng lên không lên được mặt bàn, công tử hà tất phải như vậy"

Người nọ sắc mặt không tốt, không kiên nhẫn nói: “Ngươi là người phương nào, trả cây quạt lại cho bản công tử, mau chóng tránh ra, đừng cản trở bản công tử làm chính sự.”

Thẩm Việt không nhúc nhích, bảo hộ toàn thân Chu Lê ở sau lưng

Người nọ tiến lên hai bước: “Tên thối tha, sao đây, nàng là tức phụ của ngươi hay gì, ngươi quản hơi nhiều rồi đó?”

Thẩm Việt chặn lại nói: “Nàng là cháu gái của ta”

Người nọ nói: “Nếu là trưởng bối, vậy ngươi càng không được quản, ta cùng vị đậu hoa muội muội này tình đầu ý hợp, ta với nàng lặng lẽ nói chuyện ở chỗ này, trưởng bối càng không thích hợp nghe, mau tránh ra đi”

Nói xong, liền duỗi tay tính đoạt lại cây quạt. Nhưng rõ ràng đã nắm được đầu quạt rồi, lại không cách nào rút quạt lại được

“Iu, thật sự có tài nha.” Tên ăn chơi trác táng lúc này mới hiểu được nam tử trước mắt thoạt nhìn giống như người đọc sách, nhưng tựa hồ không đơn giản như vậy, lập tức gọi hai tên thủ hạ đứng ở đầu cầu xem diễn lại đây.

“Tiếp tục không tránh ra thì bản công tử không khách khí đâu đấy!”

Mặt Thẩm Việt không biểu tình nhìn hắn.

Người nọ đã hết kiên nhẫn, lập tức phất tay, hai tên thủ hạ kia đồng thời vọt qua đây.

Trong lòng Chu Lê căng thẳng, tam thúc là một người đọc sách, làm sao biết đánh nhau a, đang muốn khuyên can, nào ngờ, liền thấy hắn quay đầu nói với mình: “Ngươi lui ra sau đi.” Sau đó người trước mặt đã không còn, tam thúc sải bước tiến lên, đánh nhau cùng hai gã sai vặt kia

Chu Lê hoảng hốt nhìn, rất sợ hắn bị đánh trúng, rốt cuộc trong tay hai người kia có gậy gộc. Nhưng ngay sau đó nàng lập tức phát hiện, nàng lo lắng dư thừa.

Thẩm Việt không biết dùng động tác gì, hai ba lần đã đoạt được gậy gộc trong tay đối phương ném sang một bên, tiếp theo bên đây đẩy một cái, bên kia xô một cái, hai tên sai vặt vừa nãy còn thần khí mười phần đã ngã lăn trên mặt đất.

Tên ăn chơi trác táng kia không giữ bình tĩnh nổi nữa, tự biết hôm nay gặp phải đối thủ, cũng không chịu dừng lại, gọi thủ hạ lại, hùng hùng hổ hổ thối lui về trên Tứ Động Kiều nhanh chóng rời đi.

Khi Thẩm Việt cầu học bên ngoài, đã cùng mấy người bạn tốt cùng trường đi tìm võ sư học nghệ, chính là vì cường tráng thân thể, lại cũng chưa bao giờ đánh nhau với người khác, hắn từ trước đến nay tính tình dễ chịu, cũng sẽ không có xích mích với ai, hôm nay ra tay, ngược lại vẫn là lần đầu tiên

Bên bờ sông vốn có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, thấy đám người bắt nạt đàn ông trêu ghẹo phụ nữ này đi rồi, cũng dần dần tan đi.

Chu Lê còn có chút ngây người, nàng thật không dự đoán được, tam thúc thoạt nhìn hào hoa phong nhã vậy mà còn biết đánh nhau, hơn nữa còn rất lợi hại, lấy một đánh hai.

Nàng đi đến trước mặt hắn, có lễ có độ nói: “Hôm nay đa tạ tam thúc.”

Thần sắc Thẩm Việt vừa rồi còn bình tĩnh đánh nhau cùng người, khi thấy cô nương này nói chuyện với mình, lập tức quay đầu đi chỗ khác, nhẹ nhàng khụ một cái, nói câu không cần khách khí, tiếp theo sải bước đi về thôn, cũng không quay đầu lại nhìn một cái.

Thấy cảnh tượng hắn vội vàng như thế, Chu Lê có chút mờ mịt không hiểu. Bất quá đáy lòng nàng vẫn cảm kích hắn, không biết vừa rồi đánh nhau hắn có bị đánh trúng nơi nào không, tuy nói hắn thoạt nhìn rất biết đánh, nhưng rốt cuộc đối phương vẫn có gậy gộc.

Bất quá nhìn bóng dáng hắn nhẹ nhàng, dưới chân sinh phong, hẳn là không bị thương.

Nàng đứng tại chỗ sửng sốt một lát, cũng đẩy xe đẩy tay đi về thôn

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Khi về đến nhà, Lý thị để lại cơm cho nàng, kêu nàng mau đi rửa tay rồi ăn. Chu Lê không nhắc đến chuyện bên bờ sông hôm nay, sợ Lý thị lo lắng.

Ăn cơm trưa xong, Chu Lê lại đi bán đậu hoa, buổi chiều vận khí nàng không tồi, gặp được nhà ở trấn trên có người làm tiệc rượu, mua toàn bộ mua đậu hoa còn sót lại, bởi vậy vừa qua giờ Thân đã có thể trở về nhà.

Thừa dịp canh giờ còn sớm, nàng quyết định làm thử món ăn khác thích hợp cho mùa hè để xem sao

Nhà bên cạnh, giữa trưa khi Thẩm Việt trở về liền nói cùng cha mẹ sáng hôm nay hắn đi một chuyến đến Tường Tự thư viện ở trấn trên, viện trưởng nơi đó đồng ý cho hắn vào thư viện dạy học.

Phu thê Thẩm Yêu nghe xong cũng rất cao hứng, đối với người nhà quê mà nói, đây là một việc làm không thể tốt hơn, cho dù ngày sau nhi tử không thể trúng cử, nhưng nghề nghiệp như tiên sinh dạy học, ổn định lại không cần làm việc nặng, làm mai cũng dễ nói chuyện

Buổi chiều Thẩm Việt không có việc gì để làm, ngủ trưa dậy, liền quyết định đi Chu gia thôn bên cạnh tìm kiếm muội muội của bạn cùng trường

Chu Lê nghiên cứu thức ăn mùa hè, thiếu chút hành lá, liền ra khỏi cửa viện đến khu đất trồng rau đối diện cắt hành lá, vừa vặn thấy Thẩm Việt ra cửa.

Nàng nắm một mớ hành lá xanh mượt chào hỏi hắn, lễ phép gọi tam thúc, hắn vẫn liếc mắt nhìn nàng một cái nhanh chóng như cũ, né tránh tầm mắt, ừ một tiếng tỏ vẻ trả lời, rồi sau đó bước nhanh rời đi.

Chu Lê nhấp môi cười lắc lắc đầu, không hề nhìn hắn, nắm hành lá trở lại nhà bếp.

Nàng nghĩ kỹ rồi, nàng thử làm món thạch đậu lạnh. Đậu nhà bọn họ có sẵn, đậu năm trước không ăn hết đều phơi khô cho sạch phấn, vẫn luôn để đó, chỉ ngẫu nhiên khi xào thịt thì lấy ra ngoài làm thêm sốt, Chu Lê cảm thấy, dù sao để đó cũng là để, không bằng lấy ra kiếm tiền.

Lấy đậu ra thêm nước giếng lạnh mài thành bột nhão, bỏ một lượng muối vừa phải, tiếp theo đó là cho vào trong nồi đã làm nóng từ trước, dùng muỗng gỗ khuấy không ngừng theo một hướng, cho đến khi bột nhão ừng ực ừng ực nổi bong bóng, lại quấy thêm một lát rồi mang nguyên nồi ra khỏi bệ bếp, đặt qua thớt đá bên cạnh để nguội

Sau khi làm đâu đó xong xuôi, nàng ngồi ở nhà chính ngủ gật, chờ khi tỉnh lại, mặt trời đã ngả về Tây.

Lý thị muốn đi làm cơm chiều, bị Chu Lê ngăn trở.

“Nương, đêm nay chúng ta ăn thạch đậu, con đã làm xong, chỉ còn thêm gia vị nữa thôi.”

Lý thị nhìn thứ trong suốt như bạch ngọc trong nồi sắt đang đặt trên thớt trong phòng bếp, cảm thấy rất mới lạ, không khỏi bắt đầu chờ mong

Chu Lê thổi lửa, làm nóng nồi, bắt đầu xào sa tế. Ớt cay vào trong dầu, mùi hương lập tức lan tỏa, vừa nãy Lý thị còn chưa cảm thấy đói, bây giờ bụng lại kêu ùng ục

Ngay cả sát vách nhà bọn họ, Thẩm Yêu, Ngưu thị cùng Trầm Ngư cũng đột nhiên đói bụng tập thể

Xào xong ớt, nàng chuẩn bị hoa tiêu, cắt sẵn hành gừng tỏi

Chờ hết thảy chuẩn bị ổn thoả, nàng thật cẩn thận lấy ra một lượng bánh đúc vừa phải, đặt lên thớt cắt miếng vừa ăn rồi sắp xếp vào trong chậu, động tác nàng nhanh nhẹn, hai ba lần cắt rồi phối gia vị, bưng lên nhà chính.

Lý thị lấy ra chén ăn một miếng, tức khắc con mắt đều muốn trừng lớn, tay nghề tức phụ nhà nàng sao lại tốt như vậy, vị cay sảng khoái, mấu chốt nhất là lành lạnh, trời nóng như vậy ăn vào một chút cũng không khó nuốt. Ngày thường bà cơm ăn cũng được một chén, hôm nay, trước sau bà ăn luôn hai chén thạch đậu, ăn đến khi thật sự căng bụng không chịu nổi mới từ bỏ.

Chu Lê thấy Lý thị ăn đến vui vẻ, lại tăng thêm lòng tin đối với ý tưởng làm thạch đậu đi bán. Chỉ là chỉ dựa vào Lý thị cảm thấy ăn ngon còn chưa được, vạn nhất do Lý thị ăn quen món nàng nấu, cái gì cũng cảm thấy không tồi thì sao.

Nàng muốn tìm người khác nếm thử.

Trong bếp còn có một chậu thạch đậu chưa bỏ gia vị, nàng bỗng nhiên nghĩ đến sáng hôm nay ở bờ sông, tam thúc đứng trước mặt mình, ngăn trở tên háo sắc

Vì thế, nàng nói: “Nương, dù sao con làm cũng nhiều, ngày thường mấy người Yêu gia gia cũng giúp đỡ chúng ta không ít, không bằng đem phần còn lại cho bọn họ nếm thử đi.”

Lý thị tự nhiên sẽ không phản đối. Chu Lê liền đi nhà bếp làm một chậu khác, mang đi cách vách.

Thời điểm đến một nhà Thẩm Yêu vừa mới ăn xong cơm chiều, Chu Lê phát hiện Thẩm Việt không ở nhà, trong lòng hiện lên một tia mất mát, nàng còn muốn cảm tạ hắn một chút đó

Thẩm Yêu bọn họ vốn đã ăn rất no, khi ngửi được chậu thạch đậu tỏa lên hương vị cay nồng, vẫn nhịn không được nếm thử

Nào biết nếm được một lần liền không dừng đũa được. Ngưu thị không khỏi hỏi: “A Lê, con làm như thế nào vậy, quá ngon đi.”

Chu Lê cũng không giấu giếm, nói cùng mọi người các bước làm thạch đậu. Nhìn thấy mọi người đều thích ăn, lòng tin đối với việc bán thạch đậu càng thêm vững vàng

Khi Chu Lê đi ra khỏi cửa viện nhà Thẩm Yêu, trong lòng còn đang ảo tưởng thời gian ngày mai bán xong thạch đậu vui sướng ngồi đếm tiền, cúi đầu cũng không nhìn đường, mới vừa quẹo ra khỏi cửa viện nhà hắn, liền đột nhiên đụng phải một bức tường người

Không biết là người nọ quá rắn chắc, hay là thân mình nàng quá nhẹ, va chạm như vậy suýt nữa lảo đảo té một cái trên mặt đất.

May mắn có người giữ chặt tay đỡ nàng một phen, mới không đến nỗi chân chính té ngã.

Nàng ngẩng đầu vừa nhìn, trước mặt lại là Thẩm Việt.

Ánh mắt nàng theo bản năng chuyển qua bàn tay bị người nắm lấy, hơi nóng từ lòng bàn tay đối phương truyền đến, đột nhiên cũng làm lòng nàng nóng lên một chút

Mà đối phương tựa hồ cũng phát hiện không ổn, vội buông lỏng tay nàng, nhanh chóng liếc mắt nhìn nàng một cái sau đó di dời tầm mắt, vành tai hắn nhiễm một tầng hoàng hôn màu đồng

Chu Lê xấu hổ rũ đầu, nắm chặt bàn tay vừa rồi mới bị người nắm qua, thấp giọng nhẹ gọi: “Tam thúc.”

Thẩm Việt vội vàng gật đầu một cái, vòng qua nàng đi vào sân

Chu Lê cũng vội vàng ba chân bốn cẳng không ngừng đi trở lại trong viện nhà mình, Lý thị đang quét rác trong sân thấy nàng đã trở lại, gọi nàng một tiếng, Chu Lê lại giống như một con thỏ con bị chấn kinh, thuận miệng đáp một câu rồi lập tức chui vào nhà bếp đặt chậu xuống

Nàng đặt chậu xuống, đứng bên cạnh bệ bếp phát ngốc, thường thường nâng tay mình lên nhìn, bàn tay tinh xảo giờ phút này ửng ửng hồng, do mới vừa rồi nàng nắm tay mình quá chặt

Việc nhà nông làm lụng quanh năm, khiến trên tay nàng sinh ra một ít vết chai. Nàng vươn một bàn tay khác nhẹ nhàng sờ sờ vết chai, có chút cứng cứng, tựa như sờ đến hạt đậu trên da

Nàng nghĩ, các cô nương trong thành không cần làm việc nhất định có được một đôi tay ngọc trắng nõn mềm mại, không giống nàng.

Nàng mười lăm tuổi gả đến Thẩm gia, trượng phu sau ngày tân hôn liền qua đời, lớn như vậy, ngoại trừ trượng phu đây là lần đầu tiên nàng bị ngoại nam đụng tới tay.

Tam thúc ở bên ngoài đã từng gặp qua việc đời, nhất định cũng gặp được không ít cô nương trong thành, không biết có thấy tay của những cô nương đó hay không, nếu đã thấy, hơn phân nửa sẽ cảm giác được tay nàng thô ráp không chịu nổi

Bên ngoài truyền đến tiếng Lý thị quét rác, dùng cành trúc buộc chặt thành cây chổi lớn, nhẹ quét trên đất, từng chút từng chút, sột sột soạt soạt, giống như đang quét trong lòng nàng, để lại một mảnh dấu vết nhạt nhẽo

Một con mèo tam thể từ trên giá để dụng cụ ở bệ bếp đột nhiên nhảy vào đống củi trên mặt đất, chạm vào cái bồn gỗ, một hồi lộp cộp nện trên mặt đất, làm Chu Lê bị dọa nhảy dựng một cái, lúc này mới thu hồi suy nghĩ.

“A Quất, đã nói bao nhiêu lần rồi hả, không cho chạy đến trên bệ bếp!” Nàng trừng to mắt hạnh, nhìn con mèo đang cào Đông cào Tây trên đống củi

A Quất nghe được tiếng nàng, quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, phát ra một tiếng kêu meo meo vô tội

Chu Lê đi đến bên chậu nước đưa tay vào trong nước rửa rửa, lại bưng nước đi ra khỏi nhà bếp, giội thẳng nước vào trong mương.

Mới vừa rồi nàng suy nghĩ cái gì vậy chứ, nàng là người đã gả cho người khác, mà đó là ngoại nam! Nước rửa tay xuôi theo mương chảy đi, nàng không hề nhìn thêm cái nào nữa

Bên kia, Thẩm Việt múc một gáo nước vào chậu, cũng chuẩn bị rửa tay, khi đầu ngón tay sắp chạm được mặt nước thì ngừng lại.

Hắn lật bàn tay qua lại nhìn trong chốc lát, một lát sau hoàn hồn, vội nhúng tay vào trong nước rửa sạch

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

💥Đây là một số hình ảnh của món Thạch Đậu 🤩





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play