“A Lê……” Thẩm Việt bất đắc dĩ lại tuyệt vọng kêu nàng.
Chu Lê nâng hai mắt đẫm lệ lên, khi nhìn về phía hắn, có một lát mờ mịt. Thẩm Việt tránh đi ánh mắt nàng, cứng người không nhúc nhích.
Chu Lê cảm nhận được độ ấm từ thân thể gần bên, đột nhiên ý thức được, đây chỉ sợ không phải mơ!
Nàng kinh hãi, vội vàng bò ra từ trong lòng ngực hắn, nghiêng thân thể hướng mặt vào khung cửa, một khuôn mặt đỏ bừng, giống như đóa hải đường kiều mị mê hoặc người
“Xin, xin lỗi tam thúc, ta, ta không phải cố ý.” Chu Lê giờ phút này hận không thể tìm cái lỗ chui vào
Thẩm Việt xấu hổ khụ một tiếng: “Tìm ta có việc sao?”
Chu Lê lúc này mới nhớ tới hộp thức ăn nàng mang đến, vội cầm lên, đôi tay đưa cho hắn: “Nga, tam thúc ăn cơm chưa, cái này cho thúc.”
Thẩm Việt do dự một lát, vẫn nhận lấy, mở nắp hộp, mùi hương thức ăn nồng đậm bay ra ngoài: “Cái này là?”
Chu Lê rũ đầu vẫn mãi không dám nhìn hắn, nhấp môi e thẹn nói: “Thúc cầm đi ăn đi, ta làm nhiều.” Vương Hứa đã dặn, tam thúc không cho hắn nói với nàng, công văn kia kỳ thật là do tam thúc nghĩ biện pháp làm, nàng đành phải làm bộ hoàn toàn không biết gì cả.
Thẩm Việt nhìn hộp thức ăn màu sắc dụ hoặc, âm thầm nuốt nước miếng, nhưng hắn không thể lấy. Hắn không thể cổ vũ đam mê bệnh hoạn kia của mình. Hắn lại trả hộp thức ăn trở về: “Ta ăn rồi, ngươi vẫn nên lấy về đi thôi, sáng ngày mai hâm nóng lại ăn cơm sáng, chỗ này của ta ngươi cũng thấy rồi, không có nhà bếp.”
Chu Lê kinh ngạc ngẩng đầu, đụng lúc hắn cố ý dời tầm mắt, một loại cảm xúc thất vọng như dây leo đột nhiên sinh trưởng, chậm rãi trói buộc cả người nàng
Giống như không có lý do gì đưa cho người ta, rốt cuộc không thể nói đây là vì cảm kích hắn âm thầm tương trợ nên cố ý làm thức ăn. Đành phải duỗi tay lấy hộp thức ăn về lần nữa
Thẩm Việt tựa như cũng nhận thấy được cảm xúc của nàng đột nhiên hạ xuống, có chút kinh ngạc, nhưng cũng không miệt mài theo đuổi nguyên nhân trong đó
Hai người cùng trầm mặc trong chốc lát sau, Chu Lê mới ý thức được mình còn đang ngồi trên ngạch cửa nhà người ta, ngăn trở tam thúc vào cửa, vội đứng lên lui qua một bên.
Thẩm Việt lấy chìa khóa mở cửa: “Canh giờ không còn sớm, ngươi trở về đi.” Đẩy cửa bước vào
Chu Lê nghe vậy cắn cắn môi, không biết có phải nàng nhìn nhầm không, tam thúc đối với nàng, dường như càng lãnh đạm hơn so với trước đây. Tựa hồ như bắt đầu từ lúc nàng gặp nạn ở miếu hoang kia
Thấy Chu Lê không nhúc nhích, Thẩm Việt đứng ở trong cửa quay người lại nói với nàng: “Ngươi trở về đi, trong phòng ta rất loạn, không mời ngươi vào ngồi, huống hồ chi…… Ngươi với ta dù gì cũng là nam nữ khác biệt, vẫn chú ý thì hơn.”
Chu Lê ngước mắt có chút ngoài ý muốn liếc hắn một cái, thấy mặt hắn không biểu tình gì, nhàn nhạt, ngay sau đó cười nhạt gật đầu: “A Lê hiểu rõ, vậy cáo từ tam thúc.” Nói xong, mang theo hộp thức ăn xoay người rời đi
Thấy người đi rồi, Thẩm Việt mới thở phào một hơi, khép cửa lại.
Chu Lê nghe tiếng đóng cửa, ngừng bước chân
Mắt hạnh mới vừa rồi còn mang ý cười, lập tức rớt xuống hai hàng nước mắt. Nàng vừa mới nhìn thấy.... quả nhiên.... tam thúc quả nhiên ghét bỏ nàng.
Cái chăn nàng đã đắp qua, khăn trải giường nàng từng nằm qua, hết thảy đều bị hắn giặt sạch phơi ở trong viện.
Nếu là ngày thường, tam thúc giặt xiêm y khăn trải giường gì đó, nàng cũng sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng lần này không giống vậy. Những thứ chăn, khăn trải giường này, đều là đồ nàng từng ngủ qua.
Thì ra tam thúc cũng giống như các nam tử khác không phải sao? Vẫn để ý đến trinh tiết của nữ tử như thế? Nhưng nàng vốn dĩ là quả phụ, làm gì có trinh tiết đáng nói?
Nàng khóc lóc một hồi, lại đột nhiên nở nụ cười. Từ lúc nàng gả vào Thẩm gia, nam nhân chết ngay đêm tân hôn, những năm gần đây, nàng cũng không thiếu bị người khác xem thường cùng chỉ trỏ, còn tam thúc một câu một lời nói nặng cũng chưa nói với nàng, lại có thể bởi vì hắn không ăn thức ăn nàng làm, giặt sạch khăn trải giường nàng từng nằm, mà thương tâm?
Nghĩ đến chắc mình sắp làm bà chủ, có nghề nghiệp, gần đây càng thêm kiêu kỳ
Nàng lau nước mắt, mang theo hộp thức ăn trở lại cửa hàng, vốn định bỏ hết chỗ thức ăn này, nhưng ngẫm lại có chút lãng phí, không bằng mua chút rượu về, đêm nay ăn khuya nhấm rượu
Không biết vì sao, chỉ là nàng đột nhiên nhớ tới rượu. Lập tức liền đến tửu phường đối điện mua nửa cân trở về.
Trong nháy mắt, màn trời đêm đen, trăng treo đầu cành liễu. Kim nguyệt hoa rải đầy hậu viện, nàng đốt ngọn đèn dầu, bày thức ăn trong hộp lên trên bàn, sau đó ngồi xuống tự mình rót một ly, ngửa đầu một ngụm uống hết
Lần đầu uống rượu, nàng không nghĩ tới, hương vị rượu này lại là cay độc như thế, nàng nhíu mi le lưỡi, sặc đến nước mắt đều túa ra. Chờ hòa hoãn một chút, nhanh gắp một miếng thức ăn lên
Sau khi nếm thử ba bốn lần rượu như thế, vậy mà trong vị rượu cay độc chua xót như thế lại phẩm ra một tia vui sướng. Chả trách đều nói một ly giải ngàn sầu, thì ra là thật sự.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Ban ngày Thẩm Việt đã quên thu chăn, hiện tại đành phải sờ soạng thu. Sau khi thu hết đồ vật vào phòng, lại sờ soạng sửa sang giường lại một lần. Chờ hết thảy đều xong xuôi, hắn ngồi ở đầu giường, nắm chăn ngửi ngửi, chỉ ngửi được một mùi hương bồ kết nhàn nhạt, mới an tâm nằm xuống.
Lúc này đêm khuya thanh vắng, Thẩm Việt nhắm mắt lại, một lúc lâu cũng chưa thể ngủ được, đành phải mở đôi mắt, nhìn xà nhà đen như mực
Hắn đột nhiên nhớ tới buổi chiều vừa rồi, hắn nói với Chu Lê lời kia, giống như có hơi quá. Sao hắn lại nhắc nhở cái gì “Nam nữ khác biệt” chứ? Còn kêu người ta chú ý. A Lê ngày thường vốn dĩ đã theo khuôn phép, nơi nào cần chú ý, người cần chú ý thật ra chính là hắn mới đúng!
Cũng không biết A Lê sau khi trở về có suy nghĩ miên man hay không
Bất quá một lát sau... hắn vì cái gì ở đêm hôm khuya khoắt thế này lại nghĩ đến A Lê?
Hắn nghiêng người, thở dài một hơi. Xem ra loại bệnh này, một chốc một lát không cách nào trừ tận gốc. Quyết định nhắm mắt lại nhẩm đọc 'Kinh Thi' thanh tẩy ý nghĩ: Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu……
“Thịch thịch thịch ——”
Đột nhiên, một trận tiếng đập cửa vang lên dồn dập, hắn bỗng nhiên mở mắt ngồi dậy. Nhìn ngoài cửa sổ, trăng đã treo giữa bầu trời, đánh giá đã đến giờ Tý, đã trễ thế này, ai còn đến gõ cửa?
Ngay sau đó, liền nghe được một âm thanh nữ tử quen thuộc hô: “Tam thúc! Tam thúc mở cửa!”
Thanh âm kia còn mang theo vài phần mê ly, vài phần men say, phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, làm tim Thẩm Việt không hiểu sao lại tăng tốc
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***