Lâm Vũ vốn muốn nói rằng số tiền đó là anh quyên góp.
Nhưng sau khi nghĩ lại, khi nói ra bọn họ không những sẽ không tin, mà còn cười nhạo anh chém gió nữa, cho nên Lâm Vũ không nói ra.
"Coi như cậu cũng biết thân biết phận, cậu có biết gia cảnh của Quách Hiểu Hiểu không? Không giấu gì cậu, gia đình cô ấy mở công ty đấy.
Lâm Vũ cậu có xứng không?!", Chu Mai ngạo nghễ nói.
“Xin lỗi, là cô ta không xứng với tôi mới đúng”, Lâm Vũ hời hợt nói.
Bây giờ, Lâm Vũ, với tư cách là cháu trai của người giàu nhất vùng Tây Nam, người kia chỉ là con gái của một gia đình tự mở công ty, Lâm Vũ thực sự chả coi ra gì.
"Cái gì? Cậu nói Hiểu Hiểu của chúng tôi không xứng với đồ nhà quê như cậu à? Cậu còn mặt mũi nói ra câu đấy à?"
Chu Mai như thể nghe được câu nói vô liêm sỉ nhất cuộc đời này.
Sắc mặt Quách Hiểu Hiểu cũng lộ ra vẻ khó chịu, một thằng nhà quê mà dám nói mình không xứng với cậu ta? Điều này khiến cô ta rất không hài lòng.
Quách Hiểu Hiểu đưa ra một tấm thiệp.
"Cậu kia, cậu biết thiệp này là gì không? Thiệp mời tiệc rượu từ công ty chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh đấy.
Một tên nhà quê như cậu, e rằng cả đời cũng không thể đi dự tiệc rượu cao cấp như vậy”, Quách Hiểu Hiểu ngạo nghễ.
“Chà, tiệc rượu của tập đoàn Hoa Đỉnh, ngưỡng mộ thế!”, Chu Mai tỏ vẻ ghen tị.
Không cần nói tập đoàn Hoa Đỉnh nổi tiếng như thế nào ở ba tỉnh miền Tây Nam, ngay cả chỉ là lời mời của công ty chi nhánh Thanh Dương thôi thì trong mắt họ cũng rất, rất tuyệt vời rồi!
Hơn nữa, chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh có danh tiếng và địa vị rất cao ở Thanh Dương, trong mắt đám người Chu Mai, công ty đó là một sự tồn tại đáng ngưỡng mộ!
Sau khi Lâm Vũ nghe xong, không khỏi lộ ra một nụ cười bỡn cợt.
Bản thân Lâm Vũ là chủ tịch chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, không ngờ rằng Quách Hiểu Hiểu lại đi khoe tấm thiệp mời này với anh.
"Quách Hiểu Hiểu, thứ bảy này cô tham gia tiệc rượu này đúng không? Có lẽ lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau đấy", Lâm Vũ cười nói.
Lâm Vũ là người chủ trì bữa tiệc rượu này, nếu Quách Hiểu Hiểu định tham gia bữa tiệc này, việc gặp mặt Lâm Vũ là điều tất nhiên rồi.
Chỉ là Lâm Vũ đang suy nghĩ xem Quách Hiểu Hiểu sẽ như thế nào khi phát hiện ra anh là tân chủ tịch của chi nhánh Thanh Dương.
"Gặp cậu? Làm sao có thể thế được! Cậu đủ tư cách để vào sao?", Quách Hiểu Hiểu chế nhạo khinh thường.
"Cũng không chắc.
Nếu cậu ta là người dọn dẹp khách sạn, có lẽ cậu ta đủ tư cách đi vào đấy", Chu Mai che miệng cười nói.
“Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta lên sàn nhảy đi”, thấy không khí không ổn, cậu mập đề nghị lên sàn nhảy để giảm bớt bầu không khí căng thẳng.
“Tôi đi với Chu Mai, Lâm Vũ và Quách Hiểu Hiểu, hai người đi với nhau nhé”, cậu mập đề nghị.
“Xin lỗi, cậu ta không xứng để nhảy với tôi!”, Quách Hiểu Hiểu lạnh lùng, cô ta cũng không thèm nhìn Lâm Vũ.
Nói xong, Quách Hiểu Hiểu đứng dậy đi đến sàn nhảy một mình.
"Cái này……"
Cậu mập có vẻ xấu hổ, vốn dĩ cậu ấy muốn giới thiệu bạn gái cho Lâm Vũ, nhưng không ngờ việc lại đến nước này.
“Lâm Vũ, ngại quá, không ngờ chuyện lại như vậy”, cậu mập xin lỗi.
"Không sao đâu, mập".
Lâm Vũ vỗ vỗ bờ vai cậu mập, Lâm Vũ biết cậu ấy có ý tốt, muốn giúp anh.
Cuối cùng, cậu mập không lên sàn nhảy mà cùng Lâm Vũ uống rượu.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Vũ cũng nhận được một cuộc gọi từ cửa hàng Lamborghini 4S.
Bởi vì quán bar rất ồn ào, Lâm Vũ phải vào toilet nghe điện thoại.
Cửa hàng 4S cho biết mọi thủ tục đã hoàn tất, đồng thời hỏi Lâm Vũ thời gian và địa điểm nhận xe.
Lâm Vũ suy nghĩ một chút, liền yêu cầu cửa hàng 4S giao xe thẳng tới cửa quán bar, để lát anh có thể lái đi.
Khoảng nửa giờ sau, Quách Hiểu Hiểu trở lại từ sàn nhảy.
“Hôm nay chơi thật là chán, đi thôi”, Quách Hiểu Hiểu nói.
Sau khi rời quán bar.
Một Lamborghini Daniel màu cam mới tinh, đậu trước quán bar, là con mà Lâm Vũ đã xem trong cửa hàng 4S vào buổi sáng.
Một chiếc siêu xe thể thao như vậy đỗ ở đây, tất nhiên là rất bắt mắt.
"Chà! Lamborghini ngầu quá! Đẹp quá!"
"Đây là chiếc Lamborghini của cậu ấm nào nhỉ? Xe đậu trước quán bar, chứng tỏ hiện tại chủ nhân đang ở trong quán bar? Nếu ai may mắn, có thể đêm nay sẽ bám theo được vị đại gia này đấy!"
"Thật tuyệt nếu tôi có thể lái một chiếc xe như vậy!".
Truyện Đô Thị
...!
Xung quanh xe có rất đông nam thanh nữ tú, nhiều người vừa nói chuyện vừa lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Thậm chí, có không ít mỹ nhân trực sẵn ở đây, đợi chủ xe lộ diện là đến mời gọi ngay!
Lamborghini Daniel có biệt danh là Sát Thủ Hộp Đêm, điều này chắc chắn không phải là không có căn cứ!
Ở thành phố phía Nam như Thanh Dương, chắc chắn không có nhiều đại gia có thể lái chiếc xe sang như vậy!
"Chà! Lamborghini!"
Khi Quách Hiểu Hiểu và Chu Mai nhìn thấy chiếc xe, cả hai đều không khỏi thốt lên.
"Nếu bạn trai mình có được một chiếc xe như thế này thì thật tuyệt.
Chắc chắn sẽ rất nở mày nở mặt khi lái xe ra ngoài đây!", cô bạn gái của cậu mập - Chu Mai ghen tị.
"Em đừng có mơ nữa.
Chiếc xe này giá xuất xưởng cũng đã bảy tám triệu rồi, sợ cả đời cũng không mua nổi đâu", cậu mập lắc đầu cười khổ.
Quách Hiểu Hiểu cũng ghen tị: "Không biết chủ nhân của chiếc xe này là ai nhỉ, nếu được làm quen một chút thì còn gì bằng!".