Đại học Thanh Dương.
Dưới lầu tòa ký túc số năm của sinh viên nữ.
Một chiếc Audi A4 màu bạc đậu ở đây, trước đầu xe Audi có những bông hồng đỏ rực, tạo thành hình trái tim lớn.
Ở giữa bông hồng hình trái tim, một chàng trai mặc vest đang đứng đây.
Chàng trai đang cầm một bó hoa hồng làm từ những tờ tiền trăm đô la kẹp một thẻ ngân hàng ở giữa.
Bởi vì đây là dưới ký túc xá nữ, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều sinh viên nữ.
“Wow, thật là lãng mạn”.
“Audi, hoa hồng, còn có tiền, nếu có ai tỏ tình với tôi như thế này, dù có nằm mơ tôi cũng cười đến mức không khép miệng lại được!”
…
Vô số các sinh viên nữa đang đứng quan sát đều nhìn đến mê muội, rất nhiều nữ sinh còn đang học đại học, ra đời chưa lâu, hoàn toàn không chịu được sự cám dỗ của đồng tiền.
Chàng trai mặc vest đứng giữa những bông hoa hồng hình trái tim cũng có một biểu cảm tự tin trên khuôn mặt, anh ta tự tin rằng mình sử dụng chiêu thức này, rất ít cô gái có thể cưỡng lại được, anh ta tin chắc rằng, chiêu này của mình nhất định có thể chiếm được trái tim của Vương Tuệ.
Lúc này một bóng người xinh đẹp đi từ trong ký túc xá ra.
Cô chính là nữ chính của việc này – Vương Tuệ.
“Vương Tuệ, cuối cùng em cũng chịu xuống rồi, anh biết em sẽ cảm động trước tấm chân tình của anh mà, anh biết em nhất định sẽ xuống dưới mà”.
Sau khi nhìn thấy Vương Tuệ, chàng trai mặc vest bước ra khỏi chỗ những bông hoa hồng hình trái tim, nở nụ cười đi về phía Vương Tuệ.
Chàng trai mặc vest là con trai của chủ một doanh nghiệp nhỏ tên là Kiều Văn Phi, Vương Tuệ từng làm việc trong bộ ngoại giao của hội sinh viên, trong một lần đi xin tài trợ nên quen biết anh ta.
Sau đó, Kiều Văn Phi thường xuyên mời Vương Tuệ đi ăn cơm.
Bởi vì Kiều Văn Phi tài trợ cho trường học, vì vậy Vương Tuệ vì phép lịch sự nên đồng ý đi ăn với anh ta hai lần.
Kết quả lần thứ hai đi ăn, Kiều Văn Phi đột nhiên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nói rằng anh ta muốn bao nuôi Vương Tuệ.
Lúc đó Vương Tuệ sợ hết hồn, trực tiếp từ chối Kiều Văn Phi, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vương Tuệ cứ nghĩ thế là xong chuyện rồi.
Kết quả là sau đó, Kiều Văn Phi lại gọi điện mời Vương Tuệ đi ăn, và nói rằng lần nước do mình hồ đồ nên mới nói ra chuyện bao nuôi, mong Vương Tuệ tha thứ cho anh ta, nói muốn mời Vương Tuệ đi ăn để tạ lỗi.
Đương nhiên Vương Tuệ lại từ chối anh ta.
Kết quả Vương Tuệ không ngờ rằng, Kiều Văn Phi lại chạy đến trường cô, tỏ tình với cô như thế này?
Vương Tuệ không muốn quan tâm, nhưng Kiều Văn Phi đã đứng dưới lầu hét hò ầm ĩ suốt một tiếng, và không có ý định rời đi.
Trước tình huống đó, Vương Tuệ đành phải đi xuống, thẳng mặt từ chối Kiều Văn Phi.
“Vương Tuệ, tặng em này”.
Vương Tuệ vừa đi xuống, Kiều Văn Phi đã vội vàng đi tới trước mặt cô, đưa bó hoa bằng tiền và thẻ ngân hàng cho Vương Tuệ.
“Oa!”
Nhiều cô gái xung quanh hét lên, một số người còn ước mình là Vương Tuệ lúc này.
“Đồng ý đi!”
“Đồng ý đi!”
Rất nhiều sinh viên xung quanh bắt đầu hô lên.
“Anh Kiều, thật sự xin lỗi, tôi… tôi không thể đồng ý”.
Vương Tuệ không nhận bó hoa.
Sự từ chối của Vương Tuệ khiến nhiều người xung quanh ngạc nhiên vô cùng.
“Cô ấy còn không đồng ý?”
“Anh chàng này trông khá đẹp trai, lại lái một chiếc Audi, với điều kiện ưu tú như vậy, không biết có bao nhiêu cô gái muốn ở bên cạnh, thế mà cô ấy lại không đồng ý!”
“Đúng vậy, nếu là tôi, tôi bảo đảm sẽ đồng ý ngay lập tức”.
…
Trong mắt của các cô gái đang đứng xem, anh chàng đẹp trai này vừa nhìn là biết con nhà giàu, trông lại cũng khá đẹp trai, bọn họ quả thực không tìm được lý do để từ chối.
“Theo tôi thấy, Vương Tuệ này chỉ muốn làm giá nên mới từ chối trước, cứ chờ xem, tôi cá là cuối cùng cô ấy cũng sẽ đồng ý thôi, chàng trai tuyệt vời như vậy làm gì có lý do để từ chối!”
“Có lý!”, rất nhiều sinh viên xung quanh lần lượt gật đầu.
Người trong cuộc.
Kiều Văn Phi thấy Vương Tuệ từ chối anh ta, nhưng anh ta không từ bỏ, mà cười nói:
“Vương Tuệ, em hãy suy nghĩ thật kỹ, trong bó hồng này có một chiếc thẻ ngân hàng, trong thẻ có một trăm vạn, em nhận bó hoa này, số tiền trong thẻ toàn bộ sẽ là của em, sau đó em sẽ được anh lái Audi đưa đi hóng gió”.
Nói xong, Kiều Văn Phi trực tiếp nhét bó hoa vào tay Vương Tuệ, bắt cô phải nhận.
“Anh Kiều, tôi đã nói là không cần rồi, xin anh lấy về cho”.
Vương Tuệ cau mày khi thấy Kiều Văn Phi đặt bó hoa tiền vào tay mình, cô lập tức đưa trả lại.
“Vương Tuệ, anh biết em là người dè dặt, không sao cả, để anh đưa em tới chỗ chiếc Audi, sau đó lái xe đưa em đi hóng gió”, Kiều Văn Phi cười nói.
Sau khi Kiều Văn Phi nói xong lập tức lao tới chỗ Vương Tuệ, chuẩn bị cưỡng ép bế cô lên.
“Á!”
Vương Tuệ sợ hãi kêu lên một tiếng, đồng thời nhanh chóng lùi lại phía sau.
“Dừng lại cho tôi!”.