Trước khi đến, hội trưởng Doãn đã đặc biệt dặn dò sếp Tô sau khi gặp Lâm Vũ phải có thái độ tốt, kết quả không ngờ sếp Tô sau khi nhìn thấy Lâm Vũ lại như vậy.

"Hội trưởng Doãn".

Lâm Vũ vẫy vẫy tay với hội trưởng Doãn, ra hiệu ông ấy không cần nói nữa.

Ngay sau đó, Lâm Vũ nhìn sếp Tô cười nói:

"Sếp Tô, không sai.

Tôi là chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh.

Không sai, tôi là cháu của Liễu Chí Trung".

"Nhưng...!nhưng …", sếp Tô nhìn chằm chằm Lâm Vũ, trong lòng vẫn có chút bối rối.

"Ngày hôm qua ở hồ Dương Liễu, tôi đã nói với ông rằng những gì ông nhìn thấy chỉ là mặt hồ.

Ông không biết đáy hồ có gì, cũng giống như không biết rõ về tôi.

Chỉ dừng lại trên bề mặt, trên thực tế, ông không biết gì về tôi cả”, Lâm Vũ bình tĩnh nói.

Sếp Tô nghe xong lời này, thở dài một tiếng, trong lòng ông ta hiểu hóa ra Lâm Vũ chỉ là đang che giấu thân phận thôi.

Ông ta nghĩ kỹ lại, với địa vị của Lâm Vũ, việc tạo ra thông tin cá nhân giả rất dễ dàng.

“Tôi đã nhìn lầm rồi”, sếp Tô cúi đầu.

Sếp Tô trước đó đã nghĩ nhất định phải tìm cách mai mối con gái mình với cháu trai của ông Liễu, không ngờ người này lại là Lâm Vũ.

Mà ông ta, hôm qua, còn ở bờ hồ Dương Liễu ở trường đại học Thanh Dương cảnh cáo Lâm Vũ tránh xa con gái mình ra.

Thật là một màn kịch nực cười!

“Sếp Tô, không biết giờ ông đã cho rằng tôi xứng đáng với con gái ông chưa?”, Lâm Vũ nhìn chằm chằm vào sếp Tô nở nụ cười.

“Đương nhiên, đương nhiên!”, sếp Tô cười gật đầu.

Sếp Tô trong lòng biết rằng Lâm Vũ là cháu của Liễu Chí Trung, làm sao có thể không xứng với con gái ông ta được? Có mà đứa con gái ruột của ông ta không xứng với anh thì có.

Sếp Tô cười nói tiếp: "Chủ tịch Lâm, hôm qua đầu óc tôi có vấn đề.

Anh đừng để ý, chuyện của anh với Tô Yên tôi hết sức ủng hộ!"

Sếp Tô lúc này mới nghĩ kỹ, Lâm Vũ với con gái ông ta đã là người yêu rồi, chuyện này quả là tốt, Lâm Vũ là con rể của ông ta, nghĩ đến chuyện này ông ta rất vui.

"Sếp Tô, để tôi nói thật về chuyện giữa tôi và Tô Yên.

Tôi không phải bạn trai với cô ấy.

Tôi chỉ giả làm bạn trai của cô ấy vài ngày để giúp cô ấy đối phó với sự quấy rối của cậu Giang thôi", Lâm Vũ nói nhẹ.

"Cái gì!?"

Vẻ mặt sếp Tô đột nhiên cứng đờ.

Sếp Tô vừa rồi còn đang vui mừng trong lòng, dù sao thì ít nhất Lâm Vũ và con gái cũng đã là người yêu rồi, nên có thể coi ông ta là bố vợ của Lâm Vũ và người thân của Liễu Chí Trung.

Kết quả là, ông ta chưa kịp vui mừng được ba giây thì Lâm Vũ đã nói cho ông ta biết sự thật.

Lúc này, nhân viên đấu giá đã cầm micro lên.

Thông báo cho mọi người tiến vào địa điểm đấu giá và cuộc đấu giá sẽ sớm bắt đầu.

Lâm Vũ đứng lên: "Sếp Tô, thân phận của tôi, hi vọng ông đừng nói cho Tô Yên biết".

“Vâng… Vâng!”, sếp Tô vội vàng gật đầu.

"Lưu Ba, đi thôi".

Lâm Vũ gọi Lưu Ba cùng anh đi đến địa điểm đấu giá.

Sếp Tô nhìn bóng lưng Lâm Vũ rời đi, ánh mắt phức tạp.

Đồng thời, sếp Tô cũng thầm hạ quyết tâm rằng cho dù Lâm Vũ và con gái của ông ta giả thành một đôi, ông ta vẫn phải tìm cách để tác thành cho hai người, tốt nhất là để hai người bọn họ từ giả thành thật.

...!
Thời gian bắt đầu của cuộc đấu giá đã đến, các ông chủ lớn trong đại hội lần lượt đi đến địa điểm đấu giá.

Đối với những cậu ấm, họ ở sảnh ngoài chơi chơi thì được, chứ không đủ tư cách để vào địa điểm chính của cuộc đấu giá.

Địa điểm chính của cuộc đấu giá là ở tầng ba.

Lâm Vũ và Lưu Ba cùng nhau bước vào, sau đó dựa theo những con số đã được ấn định.

Ngồi ở hàng ghế VIP ở hàng đầu tiên.

Với tư cách là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, cho dù Lâm Vũ không nói gì, bên đấu giá cũng sẽ sắp xếp Lâm Vũ ngồi ở ghế VIP.

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Lâm Vũ đến một nơi như vậy trong đời.

Nhưng Lâm Vũ vẫn bình tĩnh và điềm đạm.

Bởi vì có số dư trong thẻ, nên Lâm Vũ rất tự tin!

Lâm Vũ liếc mắt nhìn, hội trường đấu giá không lớn, phỏng chừng có thể chứa hơn trăm người.

Trong khi Lâm Vũ đang nhìn xung quanh.

Hướng Kim Cường của tập đoàn Kim Cường tình cờ đi ngang qua Lâm Vũ.

“Thằng nhãi, chờ mà xem!”, Hướng Kim Cường trừng mắt nhìn Lâm Vũ.

“Được rồi, chúng ta hãy chờ xem, phiên đấu giá hôm nay, ai có thể cười cuối cùng”, Lâm Vũ cười nói.

Hướng Kim Cường không trả lời nữa, xoay người đi về phía chỗ ngồi của mình.

Hướng Kim Cường cũng ngồi ở ghế VIP ở hàng đầu tiên, nhưng ông ta ở bên trái và Lâm Vũ ở bên phải, hẳn là bên đấu giá đã cố tình ngăn cách hai bên.

Vài phút sau, các sếp đều đã yên vị.

Phụp!

Đèn lớn của buổi đấu giá đột ngột tắt, chỉ còn lại vài ngọn đèn nhỏ và đèn trên sân khấu đấu giá.

Lúc này, một người chủ trì sải bước lên sân khấu.

“Chào mừng tất cả các ông chủ đến với cuộc đấu giá hàng năm ở thành phố Thanh Dương”, người chủ trì có vẻ rất nhiệt tình.

Sau khi người chủ trì lên sân khấu, ông ấy đã giới thiệu ngắn gọn về buổi đấu giá hôm nay, sau đó mời một số cán bộ của thành phố Thanh Dương lên sân khấu phát biểu.

Mười lăm phút đã trôi qua kể từ bài phát biểu.

"Tôi nghĩ là các ông chủ đã mong đến buổi đấu giá lắm rồi đúng không nhỉ? Thôi, không nói nhiều nữa, tiếp theo cuộc đấu giá sẽ chính thức bắt đầu!", người chủ trì vung tay lên.

Lúc này, vật phẩm đấu giá đầu tiên đã được đẩy lên.

Lô thứ nhất là tranh thư pháp có giá khởi điểm 100.000, tăng giá tối thiểu 10.000 mỗi lần đấu.

Về phần tranh thư pháp này của nhà thư pháp nào, Lâm Vũ cũng không chú tâm nghe, dù sao Lâm Vũ cũng không có hứng thú với thư pháp.

Ngược lại lời giới thiệu của người chủ trì lại khiến Lâm Vũ muốn ngủ.

Điều khiến Lâm Vũ ngạc nhiên chính là, bức thư pháp này sau khi bắt đầu được bán đấu giá.

Đã có rất nhiều sếp trả giá và cuối cùng được một sếp mua với giá 550.000.

Thứ thứ hai được bán đấu giá là một chiếc bình cổ, Lâm Vũ cũng không hứng thú, cuối cùng chiếc bình cổ được bán với giá 400.000 nhân dân tệ.

Vật thứ ba được đấu giá là chiếc vòng tay bằng ngọc bích với giá khởi điểm 300.000.

"Ba trăm năm mươi nghìn!"

"Bốn trăm!"

"Bốn trăm năm mươi!"

...!
Cuộc đấu giá vừa mới bắt đầu đã nghe tiếng đấu giá vang lên không ngớt.

“Lưu Ba, đây là loại ngọc bích gì?”, Lâm Vũ nhìn Lưu Ba hỏi.

Lâm Vũ từng là một cậu trai nhà nghèo, tuy rằng biết ngọc bích nhưng lại không biết phân loại cụ thể.

"Chủ tịch Lâm, loại này là loại ngọc bích tốt nhất.

Loại ngọc bích pha lê này có màu sắc rất đẹp.

Nếu không có gì khác thường, nó có thể được bán với giá hàng triệu", Lưu Ba nhìn chằm chằm vào sân khấu và nói.

Ngay sau đó, Lưu Ba nhìn Lâm Vũ, tò mò nói:

"Chủ tịch Lâm, anh có hứng thú với chiếc vòng ngọc này không?"

“Ừ, có chút hứng thú”, Lâm Vũ cười gật đầu.

Lúc này giá đã được đấu lên mức khá cao là 1,15 triệu.

"Ông chủ Đình ra giá 1,15 triệu, có ai trả cao hơn 1,15 triệu không?"

"1,15 triệu lần một!"

"1.15 triệu lần hai!"

Người chủ trì trên sân khấu đã giơ chiếc búa đấu giá trên tay lên và bắt đầu đếm ngược.

"Tôi trả 1,5 triệu!"

Lúc này, một giọng nói lớn vang lên.

Mọi người hướng về phía giọng nói phát ra, nhìn thấy người trong tầm mắt.

Đó là Lâm Vũ.

"Chậc chậc, chủ tịch mới của Hoa Đỉnh quả là xa xỉ, vừa ra giá đã trả nhiều như vậy rồi".

Mọi người thấy Lâm Vũ trả 1,5 triệu đều không khỏi cảm thán.

“Ông chủ Đình, tôi thích chiếc vòng ngọc này, ông không có ý kiến gì chứ?”, Lâm Vũ quay sang ông chủ Đình đang ngồi cách đó không xa.

Ông chủ Đình là người vừa ra giá 1,15 triệu.

"Không...!không có..", ông chủ Đình chỉ biết cười trừ.

Lúc đầu, ông chủ Đình đã rất thích chiếc vòng ngọc này rồi, vốn dĩ ông ta nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ giành được nó.

Kết quả Lâm Vũ trực tiếp trả giá lên 1,5 triệu, ông ta làm sao dám trả giá nữa? Ông ta cũng không nghĩ sự giàu có của mình có thể so sánh được với Lâm Vũ.

"1,5 triệu! Chiếc vòng ngọc này là của chủ tịch Lâm!"

Người chủ trì thấy không có ai ra giá nữa, liền đập búa xuống.

Sau đó, cuộc đấu giá tiếp tục diễn ra, nhiều thứ lần lượt được đưa ra đấu giá, nhưng Lâm Vũ không ra tay nữa.

Điều mà Lâm Vũ chờ đợi chính là trọng điểm cuối cùng của cuộc đấu giá, đấu giá đất.

Trên sân khấu.

Sau khi một vật phẩm khác được bán đấu giá.

“Thưa các vị, sau đây là trọng điểm của cuộc đấu giá, đấu giá đất”, người chủ trì lớn giọng.

Khi nhiều ông chủ trong khán phòng nghe thấy điều này, tất cả họ đều hừng hực khí thế.

"Miếng đất đầu tiên là mảnh ở miếu Hỏa Thần ở phía đông thành phố.

Giá khởi điểm là hai triệu nhân dân tệ, mức tăng giá tối thiểu mỗi lần là 100.000 nhân dân tệ", người chủ trì tuyên bố.

"2,5 triệu!"

"2,8 triệu!"

...!
Giọng trả giá không ngừng vang lên.

"Chủ tịch Lâm, mảnh đất này ở ngoại ô.

Nó rất xấu và không có giá trị cao.

Công ty chúng ta không có ý định phát triển".

Lâm Vũ gật đầu, Lưu Ba đã nói với Lâm Vũ về một vài mảnh đất nhất định phải giành được.

Mảnh ở miếu Hỏa Thần không nằm trong số đó..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play