Edit : Hà Thu

Uất Trì Việt mới đầu nghĩ mình hoa mắt.

Cặp nam nữ trước mặt kia, một người là thê tử của hắn, một người là thần tử tâm phúc của hắn.

Bắn đại bác cũng không liên hệ được hai người với nhau, vậy mà họ lại ở trong rừng đào dại này gặp mặt riêng tư.

Suối cũng không quá lớn, Uất Trì Việt lại có nhãn lực cực tốt nên có thể nhìn thấy thần sắc và hành động của hai người bên kia.

Khoảnh khắc Thẩm thị cởi mũ xuống, chỉ thấy Thập nhất lang hai mắt đột nhiên sáng rực, vẻ kinh ngạc không thể giấu được hiện rõ lên trên mặt. Hắn cùng Ninh thập nhất là quân-thần có quan hệ rất tốt, bình thường cũng rất thân thiết với nhau. Không nghĩ tới tên kia vẻ bề ngoài thì ra vẻ đứng đắn mà đạo đức cá nhân lại bại hoại như thế, công khai dụ dỗ thiếu nữ chưa hiểu sự đời ngay giữa ban ngày ban mặt thế này, cũng không biết đường mà tránh hiền nghi.

Mà Thẩm thị kia cũng thật là đáng ghét, vậy mà lại để lộ mặt trước một người nam nhân không quen biết. Không những không biết xấu hổ mà lại còn dám nở nụ cười như vậy.

Nụ cười đó được ngăn cách bởi hoa và nước nên càng ngày càng tươi sáng, nhưng rơi vào trong mắt hắn thì lại như nắng gắt tháng sáu, làm hắn nhịn không được dò xét mặt nàng.

Thẩm thị ở trước mặt hắn luôn là một người ăn nói rất có ý tứ.

Mỗi cử chỉ hành động của nàng luôn mẫu mực đúng mức, chỉ hận không treo trên đỉnh đầu tấm biển "mẫu nghi thiên hạ", làm sao hôm nay có thể mỉm cười thoải mái như vậy.

Nhưng mà nụ cười tươi như hoa ấy lại dành cho một người nam nhân khác.

Trong lòng Uất Trì Việt giống như là đang có một ngọn lửa thiêu đốt, ngọn lửa ấy nhanh chóng lan tràn, cắn nuốt lục phủ ngũ tạng của hắn.

Nhưng ngọn lửa không tên này không có nơi nào để trút.

Thẩm Nghi Thu lúc này còn chưa là thê tử của hắn, bọn họ kiếp này còn chưa từng gặp mặt một lần. Mà Ninh thập nhất cũng chưa thi đỗ tiến sĩ, cùng với hắn là chưa quen biết, cũng không tính là phản bội được.

Lửa giận của hắn vô cớ bùng lên, chính vì không có chỗ phát tiết nên mới càng cháy hừng hực.

Trong lòng Uất Trì Việt nóng như lửa đốt, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đến lạ thường.

Giả thất cùng Giả bát hai người vốn là tuỳ tùng thân tín của hắn nhiều năm, lúc này đã sớm thối lui về sau hơn năm bước, để tránh bị vạ lây.

Giả bát hạ thấp âm thanh nói:

- Thái tử điện hạ với vị Thẩm tiểu thư kia đâu có liên quan gì tới nhau, vì sao người lại tức giận như vậy?

Giả thất cũng khó hiểu.

Bọn họ hầu hạ Thái tử nhiều năm, vô cùng quen thuộc với thần sắc và cử chỉ của hắn. Hắn từ nhỏ chịu sự dạy dỗ của trữ quân, buồn vui đều không để lộ ra ngoài. Chỉ có người thân cận nhất bên cạnh mới có thể nhìn ra được tâm tình của hắn.

Lúc này Uất Trì Việt tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sắc mặt tái nhợt, cả người như kết một tầng sương lạnh, trong lòng rất tức giận.

Thế nhưng người ta là Thẩm tiểu nương tử cùng Ninh tiểu lang quân, trai chưa vợ gái chưa chồng. Nàng cùng với Đông cung có gì liên quan đâu.

Lại nói mấy ngày vừa rồi âm thầm theo dõi Thẩm thất nương, chỉ thấy vị tiểu nương tử kia đặc biệt thích ngủ, thực sự cũng không thấy có gì khác thường.

Thái tử điện hạ mến mộ cô nương Hà gia nhiều năm, việc này trong lòng bọn họ đều biết rõ.

Nói một câu thật lòng thì Thái tử điện hạ đối với chuyện tình cảm luôn một lòng, không phải là người dễ thay lòng đổi dạ.

Giả thất sờ sờ cằm nói:

- Nhưng nếu nói không có chuyện gì, tại sao hôm nay người lại đuổi tới đây?

Giả bát trả lời:

- Điện hạ không phải nói là đang lúc rảnh rỗi, thấy thành nam cảnh trí đẹp nên cải trang xuất hành ra ngoài du ngoạn à?

Giả thất liếc đệ đệ một chút:

- Ngươi có phải bị ngốc hay không? Trong thành có hàng chục cái chùa miếu, vì sao phải chạy tới nơi xa xôi hẻo lánh này làm gì?

Giả bát bấy giờ mới như chợt tỉnh ngộ:

- Ta nói này, nếu chỉ là ra ngoài đi dạo, điện hạ chúng ta lại còn phải tắm rửa, thắp hương, còn đổi tới mười tám bộ y phục nhưng vẫn còn chưa vừa lòng?

Giả thất dùng ánh mắt sắc như đao róc thịt đệ đệ, lại đưa tay lên cổ làm động tác cứa cổ dọa Giả bát sợ rụt cổ lại.

Hai người không hẹn và cùng nhìn về phía bóng lưng của chủ nhân, xong cùng im lặng.

Uất Trì Việt một thân áo choàng xanh ngọc nhẹ nhàng tao nhã, thật sự không thích hợp khi đứng ở giữa bụi cỏ. Vạt áo của hắn đã dính không ít bụi đất hoa cỏ, dưới nách trái còn bị nhánh cây cứa rách một đoạn dài. Thái tử vàng ngọc cao quý, giờ nhìn lại thấy có mấy phần chật vật, khó khăn.

Hai người bên bờ bên kia vẫn không biết gì hết.

Thẩm Nghi Thu và Ninh thập nhất đi dạo trong rừng đào, câu được câu không trò chuyện.

Ninh thập nhất nhận ra vị Thẩm gia tiểu nương tử so với dự liệu của hắn hoạt bát và hay nói hơn rất nhiều, đồng thời có cái nhìn sâu sắc hơn nhiều nữ tử cùng tuổi khác.

Thẩm Nghi Thu âm thầm gật đầu. Ninh thập nhất lang quả nhiên học rộng tài cao, cũng không có khoe khoang khoác lác. Chỉ riêng chuyện này đã hơn đứt được phần lớn nam tử trên thế gian này rồi.

Nếu đổi lại là tên Uất Trì Việt kia, chỉ sợ cái đuôi đã sớm vểnh lên trời rồi.

Hai người đi sâu vào trong rừng đào, cành lá dần rậm rạp hơn.

Thẩm Nghi Thu vô tình không để ý tới cành cây nằm ngang trên đầu. Mắt thấy đầu nàng sắp sắp va vào cành cây, Ninh thập nhất lang vô thức đưa tay bảo vệ trán cho nàng:

- Cẩn thận!

Thẩm Nghi Thu bất thình lình đụng vào tay của hắn, lòng bàn tay khô ráo, ấm áp đang che ở trên trán nàng.

Da thịt chạm nhau, Thẩm Nghi Thu cũng không có cảm giác gì nhưng trong lòng lại ấm áp. Dưới tình huống cấp bách mà che chở như thế này là không giả được.

Tay Ninh thập nhất lại như là bị lò lửa ủi nóng, nhanh chóng rút tay về. Cảm xúc về làn da mềm mại trơn nhẵn của thiếu nữ vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay của hắn. Hắn vô thức nắm chặt tay lại, giống như là đang nâng niu thứ gì đó.

Đôi mắt Uất Trì Việt chăm chú đuổi theo đôi nam nữ bên bờ bên kia.

Mặc dù bị cành lá cản trở nhìn không được rõ ràng, nhưng hai người đã thịt chạm nhau lại rõ ràng đâm vào mắt hắn, khiến hai mắt hắn đau đớn.

Hắn vô thức nắm chặt chuôi đao sừng tê giác đặt bên hông cho đến khi các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch. Rõ ràng muốn phẩy tay áo bỏ đi nhưng hai chân lại như đóng đinh ở trên mặt đất, nửa bước cũng không đi chuyển được.

Bên bờ bên kia hai người lại như là được một tấc lại muốn thêm một thước.

Thẩm Nghi Thu liếc nhìn tay của Ninh thập nhất nói:

- Ninh công tử bị thương rồi!

Ninh thập nhất cúi đầu nhìn xuống, là do vừa rồi bị cành cây đào cào xước một lớp da, hắn vừa dùng lực nên máu đang thấm ra ngoài.

Lúc này hắn mới cảm thấy đau nhức, vội vàng nói "không sao" thì thấy Thẩm Nghi Thu từ trong ngực rút ra một chiếc khăn lụa trơn:

- Trước tiên công tử băng bó một chút đi, tí trở về trong chùa rồi bôi thuốc.

Ninh Thập Nhất nhìn chăm chú chiếc khăn tay trắng như tuyết, trông thấy thấy một góc thêu hoa diên vĩ* màu tím nhỏ.

* Hoa diên vĩ

Mặt hắn lộ ra vẻ chần chờ.

Thẩm Nghi Thu hào phóng đưa khăn tay về phía trước.

Bọn họ đều hiểu hành động này có ý nghĩa gì.

Ninh thập nhất hít sâu một hơi, trịnh trọng tiếp nhận khăn tay vào trong ngực rồi hành lễ nói:

- Đa tạ Thẩm tiểu thư, Ninh mỗ nhất định không cô phụ.

Thẩm Nghi Thu cong khoé miệng. Nàng làm người hai đời, đã từng ăn miếng trả miếng nên mắt nhìn cũng tốt hơn so với đời trước.

Ninh thập nhất là chính nhân quân tử, cùng với người này ở chung, sống một cuộc sống cử án tề mi* chắc cũng không khó.

* C án tề mi: chỉ người v kính yêu chồng, hoặc v chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau.

Còn về Uất Trì Việt ... nàng đang muốn ném người này ra khỏi tâm trí của mình thì khóe mắt nàng chợt liếc thấy một bóng người thoáng qua trong rừng cây bên kia sông.

Thẩm Nghi Thu giật mình trong lòng, dụi dụi mắt. Tới lúc tập trung nhìn kĩ lại thì làm gì còn bóng người nào. Chỉ có một con nai con đi ra từ bụi cây, đi đến bên dòng suối, cúi đầu uống nước.

Quả nhiên là hoa mắt, Thẩm Nghi Thu không khỏi cười thầm. Bóng dáng của Uất Trì Việt quả nhiên là ghê gớm, khiến cho nàng sợ bóng sợ gió, suy nghĩ lung tung.

Uất Trì Việt bước đi nhanh chóng, cả đường không nói một lời, Giả thất cùng Giả bát thân là thủ vệ, thân thủ không cần phải nói nhưng vẫn bị hắn bỏ một khoảng xa.

Giả bát liếc bóng lưng của chủ nhân nhỏ giọng nói:

- A huynh, chúng ta theo hầu điện hạ lâu như vậy, còn chưa từng thấy người như bây giờ. Nói không phải chứ điện hạ rất giống với tên bán bánh Vương tứ lang ở phường Nam Khúc, giống y như đúc.

Giả thất búng một cái lên trán của đệ đệ ngốc, trừng mắt lên:

- Đúng là tự tìm đường chết, Vương tứ lang kia là vì nàng dâu của hắn bỏ trốn với người Hồ nên mới như vậy. Sao ngươi lại so sánh điện hạ của chúng ta với tên đó, để điện hạ nghe thấy thì sẽ cạo đầu ngươi đó!

Giả bát rụt cổ một cái, già mồm nói:

- Thái tử điện hạ là người tài đức sáng suốt, sẽ không bao giờ vì lời nói mà trừng phạt đâu.

Hắn nhìn thần sắc của điện hạ vừa tức giận vừa ủy khuất, rất giống với thần sắc của tên Vương tứ lang khi nàng dâu chạy mất. Hắn tuyệt đối không nhìn lầm đâu.

Uất Trì Việt vội vàng đi ra ngoài chừng hai dặm, đợi gió núi thổi qua mặt một lúc, hắn dần dần tỉnh táo lại.

Lửa giận dập tắt nhưng lại thiêu lục phủ ngũ tạng của hắn thành một đống tro tàn, lấp đầy trong lồng ngực làm hắn không thể thở nổi.

Uất Trì Việt mang theo hai tên thị vệ rời khỏi núi, một đường ra roi thúc ngựa trở về Đông cung.

Thay quần áo rồi uống hai chén trà đặc chát, phiền muộn trong lòng Uất Trì Việt vẫn như cũ chưa tiêu tán, ngược lại càng ngày càng khó thở hơn.

Tất cả những hình ảnh hắn nhìn thấy trong rừng đào lại hiện ra trong lòng hắn, càng ngày càng rõ ràng. Cứ như có một cây bút vô hình không ngừng nguệch ngoạc tô vẽ, đem cái màn đáng giận kia vẽ lại rõ nét.

Những ngày trước đó, hắn hoàn toàn không nhớ rõ được bộ dáng của Thẩm thị khi còn niên thiếu.

Thì ra lúc đó má nàng hơi tròn, khóe miệng hơi phồng lên, khi có ánh mặt trời chiếu vào, đôi tai thanh tú của nàng trông hơi trong suốt, giống như được tạc từ bạch ngọc.

Đáy mắt sâu thẳm hình như không còn sắc bén, thậm chí đuôi mắt còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tựa như làn gió thoảng qua trên cành liễu đầu xuân.

Lúc này nàng còn chưa bị tầng tầng lớp lớp y phục cẩm tú cùng điền trâm gò ép tới đi lại khó khăn nặng nề. Nàng mặc áo bào hẹp màu lam tươi sáng, mái tóc dùng một cây trâm màu xanh ngọc bích quấn lên. Đi sóng vai bên cạnh Ninh Thập nhất lang trông đẹp mắt như một bức tranh sơn thủy ...

Không thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng nặng nề.

Hắn tự nhủ hắn đối với Thẩm thị cũng không có tâm tư gì khác, hôm nay chỉ là rảnh rỗi không có chỗ để đi mới tuỳ tiện đi Thánh Thọ tự, cũng giống như là đi thăm người thân, bằng hữu thôi.

Uất Trì Việt nhíu nhíu mi tâm, gấp cuộn giấy trong tay, ném vào chiếc lọ men xanh ngọc lớn bên cạnh án thư rồi đứng dậy đi đi lại lại trong phòng không có mục đích.

Đi đến vòng thứ tám, hắn chợt hiểu ra.

Không phải là hắn đối với Thẩm thị có tình yêu nam nữ, dù sao họ cũng đã làm phu thê mười hai năm, sớm đã quen với đối phương.

Bây giờ đột nhiên gặp lại nàng cùng nam tử khác mắt đi mày lại, là ai cũng sẽ không thoải mái - hắn cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng rõ ràng là đã tìm ra được đạo lý trong đó  nhưng cũng không thể làm vơi đi nỗi phiền muộn trong lòng hắn.

Uất Trì Việt vẫn đang hờn dỗi thì đột nhiên có một nội thị tiến vào bẩm báo, nói thái giám của Phi Sương Điện tới đây truyền lời, rằng Quách Hiền phi đang bị đau đầu.

Quách Hiền phi bị bệnh đau đầu nhiều năm, một năm tái phát mười lần.

Về phần đến cuối cùng có triệu chứng gì, nguyên nhân cùng dấu hiệu phát tác thì đến thượng y cục cũng chưa tìm ra.

Nói tóm lại, căn bệnh này không khiến cho Quách Hiền phi khó chịu mà ngược lại lại có lợi cho bà rất nhiều. Cho nên cũng nhân lẫn thái giám trong điện đều âm thầm đặt tên cho chứng bệnh này là "bệnh lười biếng".

Uất Trì Việt từ sau khi dự yến ngày mùng ba tháng ba về xong biết chắc mẫu thân sẽ chọn một ngày thích hợp để bị "bệnh lười biếng".

Quả nhiên hắn dự liệu như thần.

Uất Trì Việt hôm nay không có tâm tư nghe mẫu thân nói dông dài, vừa định sai người mang nhân sâm và linh chi đưa đến chiếu lệ thì người thái giám thứ hai tới truyền tin ngay sau chân người thứ nhất.

  Uất Trì Việt biết hôm nay mình sẽ không thể thoát khỏi cuộc gặp mặt này, đành phải tập trung tinh thần, lệnh cho người chuẩn bị xe ngựa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play