Edit : Hà Thu
Đoạn đường hồi kinh này không xảy ra thêm sóng gió gì nữa.
Cuối tháng sáu, nhóm người Thái tử cuối cùng cũng đi tới Trường An.
Đây cũng là thời điểm nóng bức nhất trong thành lúc này. Đầu đường ngõ hẻm trên các thân cây hoè đều tràn ngập tiếng ve kêu inh ỏi như vỡ tổ, trời nóng đến mức có thể đun sôi cả nồi nước.
Nắng gắt giống như mũi tên nhọn xuyên thấu qua màn xe, bên trong xe ngựa thì y như cái lồng hấp lớn kín kẽ không một khe hở.
Uất Trì Việt dùng bội kiếm đẩy màn xe lên hở ra một đường thẳng nhỏ, một cỗ nhiệt khí ngay lập tức ùa vào trong xe. Không những không mát mẻ, mà ngược lại càng thêm nóng bức.
Thẩm Nghi Thu mệt mỏi tựa ở bên trên toa xe. Nàng luôn nói mùa hè có thể tiện thể giảm cân, hàng năm vào thời tiết này nàng đều cảm thấy vô cùng khó chịu. Huống chi thân thể nàng còn chưa hồi phục hoàn toàn, làm sao chịu nổi cả quãng đường dài đều bị mặt trời chiếu rọi như vậy.
Mới qua một tháng, nàng đã gầy đi rất nhiều so với lúc còn ở Linh Châu. Những nét nở nang trên gương mặt của người thiếu nữ cơ hồ đều bị lấy đi hết.
Uất Trì Việt ôm lấy đầu vai nàng:
- Mệt sao? Từ giờ tới lúc vào cung vẫn còn một đoạn đường nữa, dựa vào ta ngủ một lát đi.
Thẩm Nghi Thu vô lực liếc người nam nhân bên cạnh một cái. Nàng chỉ mặc quần áo mỏng manh đơn bạc của mùa hè thôi mà vẫn còn cảm thấy nóng, vậy mà tên điên này lại hết lần này tới lần khác cứ xán vào ngồi sát cạnh nàng, còn không biết chính bản thân mình cũng nóng như cái bếp lò.
Uất Trì Việt lại nắm lấy tay nàng, đem ngón tay nàng giữ chặt trong lòng bàn tay:
- Về Đông cung phải điều dưỡng thật tốt, cả người đều gầy thành cái que rồi.
Thẩm Nghi Thu miễn cưỡng "ừm" một tiếng.
Uất Trì Việt lại nói:
- Hôm nay phải tham gia yến tiệc, ta sợ sẽ về trễ. Nàng cứ đi Tây phòng vấn an mẫu hậu trước đi, sau đó trở về nghỉ ngơi cho sớm, không cần phải chờ ta. Đúng rồi, đằng nào cũng phải vào cung thỉnh an, vậy thì nhân tiện mời Đào phụng ngự tới xem mạch luôn đi.
Dứt lời trên mặt hiện ra chút ngượng ngùng xấu hổ. Hắn vốn cũng chẳng có tâm tư gì khác, chỉ là lo lắng cho cơ thể ốm yếu của Thẩm Nghi Thu lúc ở Linh Châu nên muốn để lão y quan có kinh nghiệm tới khám mạch bình an cho nàng.
Nhưng mà vừa nhắc tới Đào phụng ngự, không khỏi lại hiện lên ý niệm khác trong đầu, đành giấu đầu lòi đuôi giải thích:
- Cô chỉ là lo lắng đơn thuốc nửa năm trước không đúng bệnh, nên muốn gọi Đào phụng ngự tới khám cho yên tâm, không có ý gì khác cả.
Bây giờ trước mặt Thái tử phi hắn không còn xưng "cô" nữa, mỗi khi chữ "cô" này xuất hiện, không phải là giận dỗi thì chính là chột dạ.
Nhưng mà người nói có tâm, người nghe lại vô ý. Thẩm Nghi Thu chỉ gật gật đầu:
- Đa tạ điện hạ.
Khoảng cách tới Trường An càng ngày càng gần, trái tim của nàng cũng càng ngày càng nặng.
Nàng vừa ngóng trông ngày này mau đến, tốt nhất là đến nhanh một chút để bách tính Linh Châu cùng các tướng sĩ đã huyết tẩy biên thành có thể sớm lấy lại được công đạo. Thế nhưng nàng cũng âm thầm khát vọng đoạn đường tối tăm đầy cạm bẫy này sẽ dài mãi không có điểm dừng.
Cuối cùng Uất Trì Việt cũng phát hiện ra Thái tử phi bị mình ôm càng khó chịu hơn, liền buông đầu vai nàng ra, xê dịch sang bên cạnh hơn một tấc*, nhưng vẫn cố chấp nắm lấy tay nàng không chịu buông.
* 1 tấc ~ 10cm
Thẩm Nghi Thu rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại ở chỗ hai bàn tay đang giao nhau.
Thái tử cũng gầy đi một chút, mu bàn tay mỏng hơn khiến cho ngón tay càng thêm thon dài, khớp xương rõ ràng.
Thừa dịp hắn dùng một tay khác nâng chén trà lên uống, nàng nghiêng đầu sang, lén lút liếc nhìn sườn mặt của hắn.
Ánh mắt của nàng lướt qua hàng mi vừa dài vừa cong của hắn, sau đó rơi xuống khóe mắt sâu xa kia.
Đôi mắt của hắn sinh ra đã rất đẹp, lúc không cười thì sắc bén như đao, lúc lén lút nhìn ngắm nàng thì lại giống như hoa đào xuân thủy. Mũi của hắn vừa cao vừa thẳng, khiến cho khuôn mặt càng thêm cân đối hài hòa. Đôi môi của hắn có đường cong rõ ràng lại mềm mỏng, không có điểm nào là không lộ ra vẻ bạc tình bạc nghĩa.
Còn có khuôn mặt hoàn hảo như được điêu khắc lại, mỗi một đường nét đều hoàn mỹ một cách thỏa đáng. Cái cằm góc cạnh mà giảm đi một phần thì sẽ hơi nữ tính, mà thêm một phần thì lại quá cứng nhắc, như hiện tại vừa đủ để lộ ra cần cổ thon dài, tiếp đến là cổ áo trung y màu trắng như tuyết.
Ánh mắt của Thẩm Nghi Thu giống như biến thành bút vẽ, tinh tế vẽ lại khuôn mặt của người nam nhân bên cạnh một lần. Trong lòng nàng âm thầm cảm khái, lúc tạo hóa tạo ra hắn, chỉ sợ là đã đem hết các nét đẹp của trời đất gắn hết lên người hắn rồi.
Tướng mạo của hắn bình thường vốn đã rất hợp tâm ý nàng, bây giờ lại giống như mũi tên đã được mài dũa qua lửa, càng khiến cho người nhìn không thể rời mắt.
Giống như lúc này, sự vui vẻ âm thầm giống như dây leo tử đằng mọc lan tràn trong lòng nàng. Nàng lúc nào cũng phải tự nhắc nhở bản thân mình, miễn cho nhất thời váng đầu, quên mất thân phận của bọn họ, quên đi mối quan hệ chân chính giữa bọn họ.
Cho tới nay nàng cũng chưa từng nhắc về hôn sự của Hà Uyển Huệ, cũng không biết Uất Trì Việt đã biết được từ chỗ của người khác chưa. Thậm chí nàng còn có chút nơm nớp lo sợ, sợ ngày nào đó hắn sẽ chủ động nhắc tới.
Nhưng mà dây leo trong lòng càng lúc càng sinh sôi này nở nhiều hơn, một bên vừa sinh trưởng tốt vừa cắm rễ xuống. Nàng vội vàng nhổ bỏ, mỗi lần xé rách lại khiến một dòng máu lớn chảy ra.
Mà Uất Trì Việt hoàn toàn không biết gì cả. Hắn không biết mỗi lần ôm người mình yêu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào mà gọi nàng hai tiếng "tiểu Hoàn", sẽ chỉ khiến nội tâm nàng lưu lại một mảnh hỗn độn.
Thẩm Nghi Thu không đợi Thái tử phát hiện đã kịp thời thu hồi ánh mắt lại.
Uất Trì Việt giương mắt, liền trông thấy Thẩm Nghi Thu đang tựa ở bên trên toa xe, thần sắc nhàn nhạt, còn có chút lạnh lùng, khiến cho người ta không đoán ra được nàng đang suy nghĩ cái gì.
So với nửa năm trước khi rời kinh, hình như nàng càng ngày càng cách hắn xa hơn.
Hắn đành phải âm thầm tự an ủi mình, nhất định là do khí hậu quá nóng bức, thân thể nàng không thoải mái, làm gì có tâm trạng mà để ý tới hắn.
Lại không khỏi có chút chột dạ. Chẳng lẽ là do mình dông dài quá, trêu chọc khiến nàng phiền lòng rồi?
Chắc chắn là thế, miệng nam tử đúng thực là không nên nói nhiều. Hắn tuyển thái giám Lai Ngộ Hỉ cũng bởi vì thích tính tình ổn trọng ít nói của hắn, vậy mà sao tới bản thân mình thì lại quên mất điều này chứ! Cũng may bản thân kịp thời hiểu ra, còn có thời gian để sửa chữa sai lầm.
Hắn suy nghĩ miên man một hồi, xe ngựa đã lái vào Đan Phượng môn.
Xe ngựa đi dọc theo đuôi rồng chậm rãi tiến về phía trước, đi qua Hàm Nguyên điện, vòng qua cửa ngăn, lại xuyên qua cửa Hưng Lễ, rồi dừng lại trước Tuyên Chính điện.
Uất Trì Việt phải đi Tuyên Chính điện yết kiến Hoàng đế, Thẩm Nghi Thu thì phải tới hậu cung. Hai người đi đến đây liền chia đôi mỗi người một ngả.
Lúc chuẩn bị xuống xe, Uất Trì Việt chần chờ trong chốc lát, lòng đầy tiếc nuối mà buông tay Thẩm Nghi Thu ra. Mới bước được một bước, đã quay người trở lại, nói khẽ bên tai nàng:
- Tối nay ta nhất định sẽ về nhà với nàng.
Dứt lời liền hôn phớt lên môi nàng một cái rồi nhanh chóng rời đi, lúc này mới vén màn xe lên rồi xuống xe.
Thẩm Nghi Thu ngẩn ngơ mà ngồi trên xe, một lúc lâu sau mới nhớ ra bản thân làm thê tử thì hẳn là nên xuống xe để cung tiễn Thái tử.
Đợi nàng lấy lại tinh thần, xe ngựa đã một lần nữa chuyển động.
Tới Cam Lộ điện, Thẩm Nghi Thu xuống xe đổi sang bộ liễn. Còn chưa đi tới tiền điện đã thấy Trương hoàng hậu ra ngoài nghênh đón, được nữ quan Tần Uyển đỡ xuống bậc thang.
Thẩm Nghi Thu vội vàng lệnh cho thái giám ngừng liễn, hạ xe xuống, nàng liền vội vàng bước nhanh về phía trước hành lễ:
- Con dâu bái kiến mẫu hậu.
Trương hoàng hậu một tay đỡ lấy nàng, nắm lấy cánh tay tinh tế của nàng rồi đánh giá trong chốc lát, hốc mắt ửng đỏ:
- Gầy, gầy đi rồi...
Những câu sau lại không nói ra được thành lời.
Nửa năm không gặp, hai bên tóc mai của Trương hoàng hậu đã mọc thêm rất nhiều tóc trắng, khuôn mặt cũng càng ngày càng tiều tụy hơn. Lúc Linh Châu bị bao vây, bà ở kinh thành chắc chắn cũng ăn không ngon ngủ không yên, hết lòng lo lắng.
Thẩm Nghi Thu cố nén nước mắt nói:
- Chỉ là mùa hè tự giảm cân thôi.
Trương hoàng hậu nói:
- Bây giờ hồi kinh, đừng có lao tâm lao lực nữa, phải nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
- Thân thể mẫu hậu đã đỡ hơn chút nào chưa?
Trương hoàng hậu gắt gao kéo cánh tay nàng đi vào trong điện:
- Không có gì đáng ngại, cái bệnh cũ kia của ta luôn luôn tái phát khi tới mùa đông. Lúc nào khí hậu ấm lên là sẽ tốt ngay thôi.
Trương hoàng hậu lúc này mới lôi kéo tay nàng qua nói:
- Lúc biết được người Đột Kỵ Thi vây thành Linh Châu mà con cũng đang ở đó, thân là trường bối, ta thực sự là xấu hổ tự trách vô cùng. Sớm biết như thế, ta nhất định sẽ không xúi giục con đi cùng Tam lang.
Bà ngừng một chút lại nói:
- Nhưng vừa nghĩ tới bách tính Linh Châu, ta lại thấy thật may mắn khi con cũng ở đó...
Vừa nói bà vừa nghẹn ngào.
Thẩm Nghi Thu nắm chặt tay Trương hoàng hậu, an ủi bà:
- Mẫu hậu đừng đau buồn, không phải là Thái tử điện hạ cùng con dâu vẫn bình an trở về sao?
Trương hoàng hậu gật đầu không ngừng:
- Trở về là tốt, về là tốt rồi...
Thẩm Nghi Thu lại nói:
- Nhờ có mẫu hậu trong triều hòa giải, Mao lão tướng quân mới có thể đích thân dẫn viện quân Bân Châu đuổi tới, mới có thể một mẻ hốt gọn tàn binh của Đột Kỵ Thi.
Trong mắt Trương hoàng hậu lướt qua một tia lo lắng:
- Chỉ trách ta vẫn đánh giá thấp sự vô sỉ của hắn...
Tần Uyển nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Trương hoàng hậu cũng không nói tiếp nữa, nhưng vẻ khinh bỉ trên mặt lại không che giấu chút nào.
Thẩm Nghi Thu thầm thở dài. Bọn hắn còn tức giận thì Trương hoàng hậu chắc chắn cũng không dễ chịu. Năm đó bà bị Hoàng đế dùng việc "chăm lo đất nước" che giấu, lợi dụng thế lực nhà mình để hỗ trợ hắn đoạt được trữ vị. Hoàng đế lần lượt làm đủ việc hoang đường, tựa như từng mũi dao cắt vào trái tim bà.
Nàng vội đem quà quê đến rồi trình lên, nói với Trương hoàng hậu:
- Trên đường đi vội vàng, cũng chưa kịp lựa chọn kỹ lưỡng. Mong mẫu hậu thứ lỗi.
Trương hoàng hậu giận trách:
- Trường An cái gì mà chả có, còn phí công sức như vậy làm gì!
Thẩm Nghi Thu cười nói:
- Điện hạ cũng nói như vậy.
Đang nói chuyện, cung nhân đã bưng trà đặc, quả khô cùng hoa quả tươi đến, đều là những thứ xưa nay Thẩm Nghi Thu thích ăn.
Những cái khác thì thôi, nhưng thứ khiến nàng chú ý nhất chính là cái mâm vàng lớn tầm mười tấc quấn nhánh hoa sen bằng mã não xung quanh, bên trong đó đựng những quả anh đào mọng nước tươi ngon, được xếp cao như ngọn núi nhỏ.
Trương hoàng hậu cười nói:
- Cũng may là các con trở về kịp thời, chậm mấy hôm nữa thì chỉ có thể ăn quả ở trong phòng băng đã đông lạnh thôi.
Thẩm Nghi Thu trông thấy anh đào liền nhớ tới mùa hè năm ngoái, cũng là ở bên trong Cam Lộ điện, chính là lần đầu tiên nàng gặp Uất Trì Việt ở kiếp này. Khi đó Trương hoàng hậu dùng anh đào chiêu đãi nàng, hắn còn lườm nguýt thái độ, mặt thì đen sì không khác gì đáy nồi, giống như không có một phần nào chào đón nàng.
Trong năm đó bọn họ đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, đi qua bao nhiêu núi sông. Bây giờ quay đầu nhìn lại, phảng phất như đã qua mấy đời rồi.
Trương hoàng hậu thấy nàng nhìn quả anh đào tới xuất thần, cũng nhớ tới sự tình năm ngoái. Khi đó Thái tử đã nhắm vào Thẩm thất nương, nghe nói nàng vào cung yết kiến liền cuống quýt chạy tới để "tình cờ gặp gỡ". Vậy mà còn giấu đầu lòi đuôi, bày ra vẻ mặt như chẳng hề để ý.
Nhớ tới cái tính tình kia của nhi tử, Trương hoàng hậu bất giác mỉm cười.
Một lát sau, nụ cười kia liền biến mất ở nơi khóe môi.
Thẩm Nghi Thu thấy thần sắc bà trở nên khác thường, tự dưng cảm thấy lo lắng, buông bát trà trong tay xuống:
- Mẫu hậu cảm thấy khó chịu chỗ nào sao?
Trương hoàng hậu lắc đầu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, có chút muốn nói lại thôi.
Bà xuất thân con nhà tướng, xưa nay luôn vui vẻ hoạt bát. Thẩm Nghi Thu chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng ngập ngừng băn khoăn, lấp lửng dông dài này của bà.
Nàng mơ hồ đoán được ra gì đó:
- Là chuyện có liên quan tới Thái tử sao? Mẫu hậu cứ nói đi đừng ngại.
Trương hoàng hậu chụp tay lên mu bàn tay nàng:
- Thất nương, tâm ý của Tam lang, người làm mẹ như ta đều thấy hết ở trong mắt, tuyệt đối không nhìn lầm đâu...
Thẩm Nghi Thu nhẹ nhàng gật đầu:
- Nàng dâu hiểu ạ.
Trương hoàng hậu lại nói:
- Lần này các con cùng nhau vào sinh ra tử, phần tình cảm này không ai có thể vượt qua được.
Thẩm Nghi Thu cảm thấy trái tim mình như đang bị thứ gì đó kéo xuống, còn chưa kịp định thần đã bị lôi vào trong vũng bùn.
Trương hoàng hậu thở dài một hơi thật sâu:
- Hà Cửu nương đã hủy việc hôn nhân với Kỳ gia, Hoàng đế cũng đã nghĩ xong ý chỉ, chỉ chờ Tam lang trở về là sẽ nhanh chóng tứ hôn.
Bờ môi Thẩm Nghi Thu giật giật, nhưng không biết nên nói cái gì. Nàng từ bỏ giãy giụa, tùy ý để bùn lầy rót thẳng vào lục phủ ngũ tạng của mình.
Trương hoàng hậu lo lắng quan sát sắc mặt nàng, thấy khuôn mặt nàng tái nhợt, thần sắc đờ đẫn, trong lòng vô cùng đau xót:
- Đây cũng không phải là chủ ý của Tam lang, hắn cũng không thể nào làm mất mặt mũi của Hoàng đế được.
Thẩm Nghi Thu hiểu rõ mẹ chồng đang muốn an ủi nàng.
Hoàng đế muốn tứ hôn cho Uất Trì Việt cùng Hà Uyển Huệ, thứ nhất là do Hiền phi dùng sức tác động, thứ hai chính là Hoàng đế cảm thấy hổ thẹn đối với nhi tử, nên mới dùng việc tứ hôn để lấy lòng, làm hòa hoãn quan hệ giữa hai cha con.
Nhưng mà suy cho cùng thì, không ai có thể ép buộc được Uất Trì Việt.
Trương hoàng hậu có thể bảo Hoàng đế thu hồi ý chỉ, nhưng Thái tử thật lòng muốn cưới Hà Uyển Huệ, nàng lại không ngăn cản được.
Trương hoàng hậu cũng hiểu lời động viên của mình yếu ớt bất lực đến cỡ nào, đành phải dùng sức nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng:
- Thất nương, con đừng suy nghĩ qua nhiều. Tam lang cùng biểu muội Hà gia kia cũng chỉ là có chút tình cảm từ khi còn bé thôi. Khi đó hắn mắc bệnh đậu mùa bị nổi nốt đầy người, một mình ở bên trong tẩm điện. Lúc đó Hà cửu nương thường xuyên đến thăm hắn, hắn liền đem phần cảm tình đó nhớ mãi cho tới tận bây giờ... Con tin ta đi, Tam lang đối xử với con hoàn toàn khác biệt so với nàng ấy.
Bà ngừng một chút lại nói:
- Lúc đầu ta cũng không muốn nói mấy chuyện làm mất hứng này đâu, chỉ là tí nữa đằng nào con cũng đi Phi Sương điện, nếu để con nghe được từ trong miệng người bên ngoài, thì chẳng bằng để ta nói, cũng là để con chuẩn bị tâm lý trước.
Thẩm Nghi Thu lấy lại tinh thần, phát hiện ra sự thất thố vừa rồi của bản thân, bèn ngượng ngùng cười trừ:
- Mẫu hậu đừng lo lắng. Nàng dâu đều hiểu.
Nụ cười của nàng giống như ngon đèn lưu ly bị vỡ, vết nứt sắc bén, cứa vào lòng khiến người ta đau nhói. Nàng vẫn không biết, vẫn đang cố gắng chắp vá những mảnh vỡ kia lại.
Trương hoàng hậu nhìn nàng cười còn khó coi hơn khóc, liền đưa nàng kéo vào trong ngực:
- Thất nương, nếu con khó chịu thì cứ khóc lên đi...
Thẩm Nghi Thu lắc đầu:
- Không ạ.