Edit : Hà Thu
Chu Tuân hơi giật mình, sau đó nhíu mày:
- Thuộc hạ phụng mệnh Thái tử điện hạ, phải bảo vệ nương nương chu toàn. Xin thứ lỗi cho thần không thể nghe theo.
Thẩm Nghi Thu cũng không có vẻ gì là giận:
- Chu tướng quân, ta không hiểu việc hành quân đánh giặc. Theo ý của ngươi, hai ngàn quân Sóc Phương dư lại cùng ba ngàn quân thủ thành của châu phủ có thể giữ được thành Linh Châu hay không?
Chu Tuân nghẹn lời, ánh mắt có chút lấp lóe, một lúc lâu sau mới nói:
- Đột Kỵ Thi tập kết mười vạn đại quân xâm phạm biên giới, tính sơ qua tổn thất khi công thành Định Viễn cùng trận chiến ở Linh Vũ, thì còn khoảng bảy tám vạn binh lực.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Ta nghe nói "mười vây, năm thủ", quân phòng thủ còn có năm ngàn, liệu có cơ hội thắng không?
Chu Tuân nói:
- Những gì binh thư viết cũng chỉ là đại khái. Đột Kỵ Thi đã bôn ba nhiều ngày liền, đánh phá liên miên. Lại chiến với quân Sóc Phương ở Linh Võ, sớm đã kiệt sức không chịu nổi rồi. Mà thành Linh Châu vững vàng như tường đồng vách sắt, lương thực đầy đủ, lại có năm ngàn binh lực, chắc chắn có thể cố thủ tới lúc quân tiếp viện phá được vòng vây.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
- Lời nói của Chu tướng quân rất hợp lý. Binh thư chỉ là đại khái, không đủ căn cứ khẳng định. Thiên thời địa lợi nhân hòa, sĩ khí của hai bên giao chiến, thực lực của các tướng đều nên được xem xét.
Nàng ngừng một chút lại nói tiếp:
- Quân châu phủ trông thành cơ hồ hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu, mà hơn hai ngàn tàn quân Sóc Phương lại vừa chứng kiến đồng đội của mình bị kỵ binh của Đột Kỵ Thi tàn sát, sĩ khí chắc hẳn khó mà cao được.
- Chưa nói Đậu tướng quân đã mất mạng ở trận chiến Linh Võ, Tạ thứ sử thì xuất thân khoa tiến sĩ, được chọn vì tài văn chương, chứ chưa từng nghe nói hắn điều binh khiển tướng giỏi. Vậy xin hỏi Chu tướng quân, một đội quân như thế, có thể phòng thủ nổi mười ngày không?
Càng nói, ánh mắt của nàng càng trở nên sắc bén. Mặc dù vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại khiến Chu Tuân không dám nhìn thẳng.
Hắn vốn cho rằng đối phường cùng lắm cũng chỉ là một phụ nhân cái gì cũng không hiểu thôi, chỉ cần tùy tiện nói vài câu là có thể lừa gạt được. Ai ngờ nàng lại vô cùng hiểu rõ thế cục hiện nay.
Chu Tuân có chút bực bội, tức giận nói:
- Nương nương, chẳng lẽ người muốn tự mình thay mạt tướng làm thống soái chỉ huy một ngàn kỵ binh, cứu bách tính Linh Châu đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng?
Trong giọng nói đã lộ ra vài phần cay nghiệt.
Thẩm Nghi Thu biết rõ người trong nghề ghét nhất người ngoài nghề cứ khoa tay múa chân trước mặt, nàng chân thành nói:
- Mong Chu tướng quân thứ lỗi, ta không hiểu về binh pháp, đây cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Chu Tuân thấy nàng mang thái độ nhún nhường, lửa giận cũng vơi bớt đi một chút.
Thái tử phi nói tiếp:
- Việc thủ vệ Linh Châu cũng không phải thuộc chức trách của quý quân, chưa nói chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, ta cũng không yêu cầu bất cứ người nào phải đi cùng ta hết.
Chu Tuân nghẹn họng trân trối, cũng chẳng để ý tới cấp bậc lễ nghĩa, hai mắt một mực nhìn chằm chằm nàng, giống như nàng có tám lỗ tai mười sáu con mắt vậy.
Nửa ngày sau hắn mới nói:
- Nương nương à, không lẽ người cho rằng chỉ bằng thực lực của người là có thể thay đổi được càn khôn rồi?
Thẩm Nghi Thu chỉ làm như không nghe thấy ý mỉa mai trong lời nói của hắn:
- Linh Châu là cố hương của ta, bách tính trong thành Linh Châu đều là người thân của ta. Ta tuy bất tài vô dụng, tự biết bản thân không có tài thay đổi càn khôn. Nhưng nếu ta ở trong thành, cũng có thể giúp tướng sĩ thủ thành tăng thêm một hai phần sĩ khí.
Chu Tuân im lặng, lông mày nhíu chặt gần như thắt nút vào nhau. Thẳng cho tới bây giờ, hình như đây là lần đầu tiên hắn dùng hai mắt tỉ mỉ quan sát Thái tử phi.
Bọn họ đứng ở bên trong sa mạc, phía sau Thẩm Nghi Thu là cồn cát dài liên miên nối tiếp nhau, đất đá khô cằn không có nổi một ngọn cỏ. Mặt trời ở sau lưng nàng, nhuộm đỏ khung cảnh xung quanh nàng giống như đang ở trong biển lửa.
Mà nữ tử trước mắt luôn làm hắn nhớ tới những quý nữ thường gặp ở kinh đô, nhớ tới mẫu thân cùng nhóm tỷ muội của hắn.
Mỗi cái dơ tay nhấc chân của nàng giống như được cân đo đong đếm, y như một gốc bạch mẫu đơn được cắt tỉa cẩn thận rồi đặt trong bình vàng để người ta chiêm ngưỡng. Rất mỹ lệ nhưng cũng rất yếu ớt, chỉ cần dùng móng tay nhẹ bấm một cái là sẽ gãy làm đôi.
Nàng hẳn là nên mặc quần lụa áo gấm, búi tóc mây yểu điệu như sương mai, xung quanh là ngọc trai là lục bảo quấn quanh. Ở trong đình dài lầu các chơi đàn vẽ tranh, ngâm gió gọi trăng, chứ không phải ở nơi màn trời chiếu đất đầy cát vàng này làm khó hắn.
Từ tức giận hắn đã chuyển sang phẫn nộ, nắng sớm cháy bỏng như muốn thiêu đốt sa mạc, chính là lời để miêu tả nỗi lòng của hắn lúc này.
Hiện tại căn bản hắn không còn cảm thấy nữ tử này yếu ớt nữa. Nàng quả thực giống như rễ cây cỏ dại của Tây Bắc, thoạt nhìn nhỏ nhắn gầy yếu, nhưng kỳ thực lại mềm dẻo như tơ, có khả năng xiết chết người còn sống.
Hắn hừ lạnh một tiếng:
- Nương nương cho rằng bộc là hạng người tham sống sợ chết? Ngoại địch xâm lấn biên cương, thân là nam nhi cao bảy thước, không bảo vệ được biên cương lãnh thổ, lại vội vàng muốn chạy trốn. Nương nương nghĩ xem tướng sĩ dưới trướng của bộc trong lòng có thoải mái không?
Ngừng một chút nói tiếp:
- Thi thể bọc trong da ngựa, máu chảy đầu rơi thì như thế nào, đại trượng phu không có lý do gì lại đi sợ chết cả!
Chẳng lẽ những nam nhi đã sống quen với cảnh máu me như bọn hắn, dũng khí lại không bằng một nữ tử yếu đuối sao?
Thẩm Nghi Thu áy náy nói:
- Ta không có ý mạo phạm ý chí của tướng quân và các tướng sĩ khác.
Chu Tuân lúc này mới nhận ra những lời bản thân vừa nói quá kiêu căng, bèn hạ giọng xuống:
- Nương nương xin thứ lỗi cho mạt tướng đã thất lễ.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Tình nghĩa của tướng quân che lấp cả mây trời, ta thực sự rất cảm phục.
Chu Tuân nói:
- Mạt tướng sẽ phái một trăm người hộ tống nương nương hồi kinh, còn lại chín trăm tướng sĩ theo mạt tướng tiến về Linh Châu chi viện cho quân thủ thành.
Thẩm Nghi Thu có chút nhíu mày, chợt hiểu rõ điều hắn lo lắng, thản nhiên nói:
- Chu tướng quân yên tâm. Nếu thành bị phá, ta nhất định sẽ không để cho quân địch bắt sống.
Nàng nói rồi gỡ từ bên hông lấy xuống một thanh tiểu Hồ đao mạ vàng rực rỡ, mở vỏ đao ra, thân đao bị nắng sớm chiếu vào, giống như bị dính máu.
Chu Tuân vừa chấn động trong lòng, lại vừa có chút mờ mịt. Nữ nhân trước mắt mới mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt thậm chí vẫn còn mấy phần ngây thơ chưa trưởng thành. Đến tốt cùng thì nàng đã trải qua những chuyện gì, mới có thể xem nhẹ chuyện sinh tử như thế?
Thái tử phi giống như đoán được suy nghĩ của hắn, đem đao tra lại vào vỏ, cất vào bên hông, cúi đầu nhìn thoáng qua chuôi đao, ánh mắt nhu hòa không gợn sóng:
- Chỉ mong không cần dùng đến nó mới tốt. Cái mạng này của ta trông cậy cả vào Chu tướng quân.
Những lời này gần như là có ý đùa giỡn, trong miệng Chu Tuân lập tức đắng chát:
- Nương nương thân thể vàng ngọc, thực sự không nên đi mạo hiểm. Mạt tướng cũng không thể làm trái lệnh của điện hạ được...
Thẩm Nghi Thu nói:
- Trước khi đi Thái tử điện hạ đã nói rồi, lúc điện hạ không có ở đây, mong Chu tướng quân tạm thời nghe ta chỉ huy.
Chu Tuân không phản bác được.
Thẩm Nghi Thu lại nói:
- Dù ta không thể lên chiến trường giết địch, nhưng những thời khắc mấu chốt cũng có thể có tác dụng.
Trong lòng Chu Tuân trầm xuống, hắn biết nàng đang nói sự thật.
Thẩm Nghi Thu thấy thần sắc hắn đã buông lỏng, liền thừa thắng xông lên:
- Chu tướng quân yên tâm, tướng quân đã ở dưới trướng của ta, nghe theo lời ta phân phó, đến lúc có như thế nào thì trách nhiệm cũng sẽ do một mình ta gánh vác.
Chu Tuân nhíu mày:
- Nhưng nếu điện hạ biết...
Thẩm Nghi Thu nói:
- Nghị hòa là chuyện cực kì quan trọng, không thể để điện hạ phân tâm vì bất cứ chuyện gì. Cho nên mong Chu tướng quân sẽ giữ im lặng tuyệt đối, đừng đem tin tức ta trở về Linh Châu nói cho điện hạ.
Không đợi hắn nói tiếp, nàng đã tiếp lời:
- Đây là chủ ý của ta, hậu quả sẽ do một mình ta gánh chịu.
Chu Tuân do dự một hồi, rốt cục cắn răng một cái nói:
- Được.
Nói rồi lại lập tức lo lắng:
- Nhưng mà điện hạ mắt sáng như đuốc, dẫn người trở về Linh Châu, hắn nhất định sẽ biết được.
Một ngàn binh mã trở về Linh Châu, động tĩnh cũng không nhỏ.
Trong mắt Thẩm Nghi Thu hiện lên một tia sáng suốt:
- Chu tướng quân biết không? Gạt người phải nửa thật nửa giả mới giống. Ngươi ở quân báo nói ngươi được ta sai về trấn thủ thành Linh Châu, lại phái một trăm kỵ binh tinh nhuệ hộ tống ta hồi Trường An rồi.
Nàng nói xong liền lấy từ trong ngực ra một chồng giấy viết thư:
- Làm phiền Chu tướng quân phái một đội nhân mã, đi theo lộ tuyến cũ, đến dịch trạm dọc đường, lần lượt đem những bức thư này theo thứ tự gửi tới Lương Châu.
Chiêu này nàng học được từ Uất Trì ngũ lang. Mấy ngày hôm trước, nàng dành hết thời gian ra để viết thư đề phòng trường hợp khẩn cấp, không nghĩ là sẽ thực sự cần dùng tới. Bức thư cuối cùng dự định là sau khi nàng tới Trường An rồi mới gửi đi.
Trong thư, nàng đem trách nhiệm tội danh lừa gạt Thái tử ôm hết về phía mình, mong hắn đừng bắt người đen đủi nào khác phải chịu tội thay. Nếu nàng bình yên vô sự, Uất Trì Việt đương nhiên sẽ không tính toán chuyện lúc trước. Còn nếu nàng bất hạnh bỏ mình, vậy nội dung bên trong phong thư cũng chính là nguyện vọng của nàng, hắn càng không thể nào đành lòng làm trái được.
Nàng không trông cậy vào việc có thể giấu diếm hắn tới cuối cùng, chỉ cần tranh thủ khoảng một tuần nửa tháng, chuyện hắn cùng Thổ Phiền nghị hòa lúc đó cũng cũng đã xong, sẽ không bởi vì vậy mà dao động tâm thần.
Chu Tuân cắn răng nhận lấy chồng thư dày cộp, chỉ cảm thấy bản thân như đang đứng trên thuyền của bọn trộm cướp.
Nhân lúc tướng quân đi truyền lệnh cho các tướng sĩ, Thẩm Nghi Thu liền gọi Ngưu nhị lang tới trước mặt, nói đơn giản sơ lược cho bọn hắn nghe về chuyện trở về thủ thành Linh Châu một lần, cuối cùng nói:
- Các ngươi còn chưa được sắp xếp trong quân, vậy nên không cần theo chúng ta về Linh châu. Ngươi có thể trở về Khánh Châu, chúng ta cứ coi như từ biệt ở đây đi.
Nói rồi nhận lấy cái túi nhỏ từ trong tay tiểu thái giám đưa cho Ngưu nhị lang:
- Án của Tào Bân phải một thời gian nữa mới thẩm tra xong, phải đợi tới khi thứ sử mới nhậm chức mới có thể kế hộ được ruộng đất. Các ngươi dùng chút tiền này làm vốn, cùng nhau mở cửa hàng buôn bán, hoặc là mua vài mẫu ruộng, đừng có trở lại làm nghề cũ nữa.
Hai mắt Ngưu nhị lang trợn tròn lên, lông mày rậm nhíu lại:
- Nương nương là ân nhân của bộc, bộc chỉ xin được đi theo nương nương, bảo vệ cho nương nương.
Thẩm Nghi Thu khuyên nhủ thêm vài câu, hắn cũng chỉ lặp đi lặp lại câu nói này. Thẩm Nghi Thu không thể làm gì khác, đành nói:
- Vậy thì để những người khác trở về Khánh Châu đi. Ngươi mới chỉ đi theo luyện tập quân sự hai tháng, đánh trận không thể nào so với người khác, từ từ học cũng được.
Ngưu nhị lang băn khoăn một lát, liền nhận lấy túi nói:
- Tạ nương nương. Bộc không thể làm chủ thay các vị huynh đệ khác được, bộc sẽ đi hỏi bọn họ một tiếng.
Không bao lâu sau, Ngưu nhị lang trở lại trước xe của Thẩm Nghi Thu, đem cái túi nguyên vẹn trả lại cho nàng:
- Khởi bẩm nương nương, các huynh đệ đều nói muốn đi theo bên cạnh nương nương, tuyệt đối không muốn làm rùa đen hèn nhát... Bộc nói chuyện lỗ mãng, mong nương nương chớ trách móc.
Thẩm Nghi Thu thuyết phục mãi không có kết quả, đành phải dẫn bọn hắn cùng nhau đi Linh Châu.
————
Mất một ngày để khói lửa truyền đến Lương Châu, mà ngựa của quân tình báo đưa được tình hình quân sự tới trên bàn của Thái tử, đã là ba ngày sau.
Lúc đó Uất Trì Việt đang cùng Đại hoàng tử Thổ Phiên ăn uống tiệc rượu. Xem hết quân tình báo xong, hắn trở lại bàn tiệc, sắc mặt như phủ băng:
- Đại Yến ta thành tâm cùng quý quốc nghị hòa, các ngươi lại hồi báo như thế sao?
Hắn giương cao giọng quát:
- Người đâu, lôi hắn xuống!
Hai người thị vệ đứng sau lần lượt rút vũ khí ra, âm thanh cổ sáo nhạc trúc dừng lại im bặt. Quan viên tùy tùng hai nước không dám thở mạnh một cái, trong lều lớn đến âm thanh kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Đại hoàng tử Thổ Phiên uống rượu say mặt đỏ bừng, lúc nãy còn híp mắt nhìn Hồ cơ đang nhảy múa quay cuồng ở trên đệm múa. Trong nháy mắt khi tình cảnh trở nên giương cung bạt kiếm, hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi, dùng tiếng Đại Yến phổ thông nói:
- Tại sao các hạ lại đột nhiên gây khó dễ như vậy?
Uất Trì Việt cầm cốc ngọn lên, rót rượu vào trong chén, nước rượu đỏ thẫm y hệt máu tươi.
Hắn cười lạnh một tiếng:
- Lệnh đệ cấu kết với Đột Kỵ Thi xâm lấn biên cảnh của Đại Yến ta. Các hạ thân là huynh trưởng, chẳng lẽ lại hoàn toàn không biết gì cả?
Sắc mặt Đại hoàng tử Thổ Phiên lập tức biến sắc, mắng một tràng dài bằng tiếng Thổ Phiên.
Uất Trì Việt nghe hiểu nửa vời, biết đại khái lời của hắn là đang mắng đệ đệ hắn lòng lang dạ sói, cấu kết với người Đột Kỵ Thi mưu đoạt trữ vị, muốn đưa huynh đệ thủ túc vào chỗ chết.
Đại hoàng tử Thổ Phiên cũng không biết Thái tử Yến quốc đã từng học qua tiếng Thổ Phiên, cho nên những lời mắng to dõng dạc kia cũng không phải là làm bộ làm tịch.
Sau khi đem xương đệ đệ mình nghiền nát thành tro ở trên miệng, Đại hoàng tử Thổ Phiên lấy lại tinh thần, lúc này mới nói:
- Việc này là do tiểu tử Cổ Nhật Lặc tự mình chủ trương, cốt là muốn châm ngòi bất hòa mối quan hệ giữa nước ta và nước các người, phá hỏng nghị hòa. Ta có thể thề với trời, ta thực sự không hề biết chuyện này...
Uất Trì Việt lạnh lùng đánh gãy lời hắn:
- Ta chỉ biết nước ngươi cấu kết với Đột Kỵ Thi xâm phạm lãnh thổ, còn về phần ai làm chủ, ta không quan tâm.
Hắn dừng một chút, hếch cằm với Uất Trì Uyên đang đứng bên cạnh:
- Ngày mai xá đệ ta dẫn đại quân đến "hỏi thăm" doanh trướng của quý quốc, ta cũng có thể giả vờ như hoàn toàn không biết gì cả.
Đại hoàng tử Thổ Phiên tự biết mình đuôi lý, ở bên trên địa bàn của Đại Yến, chỉ có thể cười trừ mà thôi. Trong lòng hắn lại đem tên đệ đệ lòng lang dạ thú kia lật qua lật lại mà mắng thêm vô số lần.
Uất Trì Việt nhìn thấy đã đến lúc, lúc này mới bưng ly rượu lên nói:
- Các hạ đi ngàn dặm xa xôi một mình tới Lương Châu bàn việc nghị hòa, ta vô cùng cảm kích trước thành ý của quý quốc, cũng nguyện ý lùi bước bỏ một vùng đất để bày tỏ lòng thành đấy, vậy mà không ngờ quý quốc lại lấy oán trả ơn.
Đại hoàng tử Thổ Phiên vừa nghe liền biết hắn đây là đang thừa cơ lên giá, giận tái mặt nói:
- Các hạ có ý gì?
Uất Trì Việt cầm một chiếc đũa lên nhúng vào ly rượu, vạch một đường lên trên đĩa bạc:
- Thiên Sơn.
Sau đó lại chấm thêm chút rượu, chỉ vào một điểm trên bàn:
- Nước ta muốn đóng quân ở đây.
Đại hoàng tử Thổ Phiên vỗ bàn đứng dậy:
- Các hạ đây là lợi dụng lúc người khác cháy nhà mà đi hôi của!
Uất Trì Việt đặt đũa về vị trí cũ, miễn cưỡng cười một tiếng:
- Nếu các hạ không muốn nói nữa, vậy ta sẽ đi đàm phán với lệnh đệ của ngài.
Đại hoàng tử Thổ Phiên không nói một lời ngồi trở lại trên giường, sắc mặt âm trầm, một lúc lâu sau mới cắn răng nói:
- Được.
Uất Trì Việt lúc này mới hướng hắn thi lễ một cái:
- Ta còn có chút việc phải làm, các hạ cứ thoải mái tận hứng đi.
Dứt lời, hắn cúi đầu chào những người đang ngồi xung quanh, nói một tiếng xin lỗi không tiếp được, rồi mang theo Ngũ hoàng tử, Binh bộ thị lang cùng một đám thân vệ ung dung bước ra khỏi trướng.
Khi bức màn nỉ sau lưng được hạ xuống, hắn không còn mang dáng vẻ bình tĩnh bất cần như vừa rồi nữa. Bước chân hắn có chút run rẩy, trên trán chảy ra toàn mồ hôi lạnh.
Quân báo đi từ Định Viễn tới Linh Châu mất ba ngày đường, hắn không có cách nào giải tỏa được sự dày vò mà khoảng cách này mang lại.
Ba ngày này bên trong sẽ xảy ra những chuyện gì? Thành Định Viễn có thể cố thủ thêm mấy ngày? Chỉ với hai ngàn quân Sóc Phương liệu có thể chống lại được hàng chục vạn kỵ binh của Đột Kỵ Thi không?
Còn Tiểu Hoàn nữa, nàng rời khỏi Linh Châu rồi sao?
Trái tim của hắn gắt gao mà thắt chặt lại.