Edit : Hà Thu
Lên bờ, Uất Trì Uyên liền muốn qua cầu đi sang bờ bên kia để xem diễn xiếc.
Uất Trì Việt rũ tay áo xuống, khịt mũi coi thường:
- Trường An cũng không phải là không có, ngươi chạy cả đoạn đường xa tới đây chỉ để xem diễn xiếc hả?
Lại liếc đệ đệ một chút:
- Ngươi được lắm đấy, Uất Trì ngũ lang.
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhìn thoáng qua Thẩm Nghi Thu, chỉ thấy ánh mắt nàng sáng long lanh, hình như có vẻ rất chờ mong. Uất Trì Việt lúc này mới nhớ ra, từ nhỏ nàng đã bị Thẩm lão phu nhân quản giáo, lúc ở Trường An chắc cũng không có cơ hội được đi xem diễn xiếc. Hắn liền lập tức đổi giọng:
- Linh Châu nằm ở biên cảnh, phong tục cũng khác với kinh đô. Diễn xiếc ở đây không biết có gì độc đáo, cho nên đi xem một chút để mở mang tầm mắt cũng được.
Uất Trì Uyên hướng về Thẩm Nghi Thu làm cái vái chào:
- Hưởng ké hào quang của Lâm huynh.
Dứt lời không đợi nghe a huynh Thái tử giáo huấn, đã chạy như bay về phía cây cầu bắc qua dòng sông trước mặt. Hắn chạy đến đầu cầu, hái một cành liễu nhỏ, vừa đi vừa thỉnh thoảng đạp chân vào lan can bằng đá.
Uất Trì Việt ở phía sau nhìn thấy, tức giận nói:
- Không thể rảnh rang nổi một khắc.
Trên cầu người đông như mắc cửi, xe như rồng rắn nối đuôi nhau.
Qua cầu, tất cả mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía sân khấu kịch mà đi.
Uất Trì Việt cách ống tay áo nắm chặt tay Thẩm Nghi Thu, thấp giọng nói:
- Đi sát vào ta. Ở đây nhiều người, cẩn thận kẻo lạc.
Thẩm Nghi Thu thân mang nam trang, lúc này hai nam tử ở giữa ban ngày ban mặt lại tay trong tay, nhìn thế nào cũng thấy rất kì quái. Nhưng Thẩm Nghi Thu cũng tùy ý để hắn nắm, không rút tay về.
Bọn hắn bị biển người xô đẩy, phảng phất như hai chiếc lá cây đang trôi theo dòng sông.
Uất Trì Việt dứt khoát đưa nàng ôm vào trong ngực, dùng hai tay ngăn cách với bên ngoài tạo ra một thế giới an toàn nhỏ.
Người ngựa xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng trong cái ồn ào lại có một loại yên tĩnh khác biệt. Uất Trì Việt chợt cảm thấy như trên đời này hình như chỉ còn lại hai người bọn họ, trong lòng bỗng dâng lên vô vàn nhu tình cùng yêu thương.
Thẩm Nghi Thu đã có chút hối hận, lại lo lắng cho Uất Trì Uyên đang đi ở đằng trước. Đứa trẻ này mặc dù thông minh khôn khéo, nhưng đến cùng vẫn là một đứa trẻ con.
Thật vất vả mới chen được đến trước sân khấu kịch, trên đài đang biểu diễn tiết mục Cá chép hóa rồng.
Chỉ thấy người biểu diễn mặc một bộ y phục màu đỏ, trong tay đang lắc lắc một chuỗi kim linh*, một con linh miêu** ở dưới đang nhảy nhót không ngừng theo tiếng chuông ngân.
*là một loại pháp khí dùng đánh lên trước bàn Phật khi tụng kinh; được chế bằng loại đồng xanh, đồng đỏ. Loại pháp khí này còn có tên là Kim Cang Linh (金剛鈴), Kim Linh, hình như cái chuông, bên trong có treo quả cầu đồng.
** Linh miêu - theo truyền thuyết - là một loại "mèo ma", được sinh ra từ cuộc hôn phối "rừng rú" ngẫu nhiên và hiếm có giữa con mèo cái đen tuyền với một con rắn hổ.
Đặc điểm của linh miêu là rất thích ăn trứng gà sống, thích rình bắt và cắn cổ gà cho đến chết rồi nhai xương luôn. Nó lớn lên nhanh hơn nhiều so với đồng loại, càng lớn móng vuốt của nó càng dài, càng bén nhọn như dao, đặc biệt đôi mắt thường toát lên những tia nhìn dữ tợn, đầy ma lực.
Đột nhiên, kim linh tuột khỏi tay, vạch ra một đường vòng cung ở giữa không trung rồi rơi vào trong nước sông. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, linh miêu cũng "tõm" một tiếng nhảy xuống sông theo, sau đó lặn vào đáy nước không rõ tung tích.
Trong đám người lập tức phát ra tiếng trận kinh hô. Đúng lúc này, một con cá chép đỏ nhảy ra từ chỗ nước linh miêu vừa chui xuống, chuỗi kim linh bị rơi cũng đang được treo trên đuôi cá chép.
Cá chép nhảy vọt không ngừng ở trên mặt nước, lúc đầu giọt nước văng khắp nơi. Không bao lâu sau, mặt nước dần dần nổi sương mù, sương mù càng ngày càng dày đặc, cho tới khi hoàn toàn nhấn chìm hết đuôi cá chép, tiếng chuông kia cũng theo đó mà ngừng.
Đám người vây xem đều tập trung nín thở, người biểu diễn trên sân khấu đánh ra mấy hồi trống con, tiếng trống càng lúc càng dày đặc như mưa.
Thẩm Nghi Thu chưa từng xem qua ngư long diễn hí, dù biết chỉ là ảo thuật, nhưng trái tim vẫn không nhịn được mà treo cao lên, vô thức nắm chặt tay Thái tử.
Khóe miệng của Uất Trì Việt tràn đầy ý cười, ghé sát vào tai nàng nói:
- Nhìn cho kỹ, cá chép sắp hóa rồng rồi.
Dù rằng Thẩm Nghi Thu nghe tên cũng đã đoán ra được đại khái, nhưng bị hắn nói thẳng tuột ra như vậy, không khỏi cảm thấy tức giận. Nàng quay đầu nghiêng người liếc hắn một cái, thấp giọng nói:
- Điện hạ khi dễ người khác quá đấy.
Đúng lúc này, sương mù bỗng nhiên tan đi, một đầu rồng cực lớn dài tám thước nhảy vọt lên khỏi mặt nước, nhe nanh múa vuốt, gào thét gầm rú rồi lại bay thẳng vào trong mây xanh.
Ngay khi bóng rồng biến mất trên bầu trời, một chuỗi kim linh cũng đồng thời rơi xuống. Người biểu diễn nhẹ nhàng nhảy lên, đem kim linh tiếp nhận trong tay.
Hai mắt Thẩm Nghi Thu trợn tròn, nhịn không được mà lên tiếng cảm thán.
Uất Trì Việt bị chọc cười bởi bộ dáng chưa hiểu sự đời này của nàng.
Người biểu diễn hướng dám người xung quanh thi lễ, đám người vây xem liền ném lên đài mấy đồng tiền xu.
Thẩm Nghi Thu cũng móc từ trong túi bên hông ra một thỏi bạc, muốn ném về phía sân khấu. Ai ngờ nàng ném thấp quá, thỏi bạc đụng vào thành sân khấu rồi nhảy lên, rơi vào trong bụi cỏ, sau đó bị người nhanh tay lẹ mắt nhặt mất.
Uất Trì Việt cười "phụt" một tiếng, Thẩm Nghi Thu thì buồn bực không thôi. Nàng lại lấy từ trong túi ra một thỏi khác, dùng lực ném thẳng lên đài. Nhưng lần này lại ném quá tay, thỏi bạc trực tiếp bay luôn qua sân khấu, "tõm" một tiếng rơi vào nước sông.
Thái tử cười nghiêng ngả, Thẩm Nghi Thu thẹn quá hóa giận.
Uất Trì Việt cười một trận xong, mới lấy từ trong túi của mình ra một thỏi bạc ném về phía sân khấu. Chỉ nghe thấy vang lên một tiếng "keng", thỏi bạc vừa vặn rơi vào trong rương của người biểu diễn kia. Đám người nô bộc hô lên từng trận âm thanh ủng hộ.
Thẩm Nghi Thu vừa bực mình vừa buồn cười, cái tật thích khoe khoang của tên dở hơi này chắc trị cả đời cũng chẳng hết được.
Người biểu diễn ôm linh miêu xuống khỏi sân khấu, đổi thành một người mặc Hồ phục. Thiếu niên tay cầm trường kiếm đi lên đài, nhảy một điệu múa hoàn kiếm.
Thẩm Nghi Thu không đợi hắn nói một đoạn văn chương dài dằng dặc bằng chữ "Hoàn" đã nhanh nhẹn ra tay trước:
- Bài kiếm pháp này mà so với Lưu huynh thì đúng là còn kém xa.
Uất Trì Việt nhéo vào eo nàng một cái không nặng không nhẹ:
- Dám chê cười ta, ngày sau nhất định sẽ khiến nàng phải cầu xin ta.
Thẩm Nghi Thu bị hắn nhéo đúng chỗ ngứa, cũng không dám cười nữa, chỉ nghiêm túc nhìn màn biểu diễn trên sân khấu.
Tiếp theo là các tiết mục bình thường như Đạp diêu nương, tìm con, múa ngựa, đều là những thứ kiếp trước Thẩm Nghi Thu đã từng xem qua. Không bao lâu sau, nàng cũng không có hứng muốn xem nữa.
Uất Trì Việt thấy nàng che miệng ngáp ngắn ngáp dài, liền nói:
- Chúng ta đi dạo quanh bờ sông Ninh xem có món gì ngon để ăn không đi?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Nhỡ Ngũ đệ không tìm thấy chúng ta thì làm sao...
Lời còn chưa dứt, Uất Trì Việt đã nắm tay nàng chen vào đoàn người bên ngoài:
- Thừa dịp đang đông người phải đi nhanh lên, chậm chút thì không thoát được hắn đâu.
Ngừng một chút nói tiếp:
- Có thị vệ đi theo hắn rồi, không cần lo lắng.
Hai người xuyên qua đám người, nắm tay chậm rãi đi dọc theo bờ sông.
Hôm nay là ngày mùng ba tháng ba, sông Ninh so với chợ phường Trường An chỉ có náo nhiệt hơn chứ không có kém. Lại bởi vì đây là chỗ biên quan của Tây Bắc nên có rất nhiều người Hồ, thỉnh thoảng lại lôi kéo khách hàng, đánh lạc đà kéo hàng hóa đi qua người bọn họ.
Các chủ cửa hàng đều dốc hết sức lực, có người trang hoàng cửa hàng bằng lụa màu và hoa lá sặc sỡ. Có người lại tấu nhạc Quy Tư, dùng âm nhạc của các vùng khác nhau để thu hút khách hàng.
Thẩm Nghi Thu làm người hai đời, ngay cả chợ ở thị phường Trường An cũng chưa bao giờ được đi. Ấn tượng duy nhất đối với chợ của nàng là ký ức xa xưa lúc còn nhỏ đi dạo bờ sông Ninh cùng cha mẹ.
Lúc này đi lướt qua nhìn ngắm đại khái, cảm thấy vô cùng rực rỡ, muôn màu muôn vẻ. Mắt nhìn cũng không kịp, chỉ hận không thể có tám đôi mắt để ngắm nhìn cho thỏa thích.
Uất Trì Việt thấy bước chân nàng dần chậm lại, cũng không chờ nàng mở miệng, liền thuận mắt nhìn sang, thấy nàng đang theo dõi cái gì đó tới mức xuất thần. Hắn cúi đầu mở túi tiền, ngoan ngoãn lấy bạc với vàng ra.
Chỉ chốc lát sau, trong tay hai người ôm đầy các loại hoa quả, hộp bánh ngọt. Bên ngoài trang trí long lanh bắt mắt, bên trong thì đủ các loại hình ăn vặt từ bánh hoa đào, bánh nướng mật ong, hồ lô ngào đường,...
Cũng có không ít đặc sản mới có của Tây Vực như táo tàu Nghĩa Ô, mật ong gai Cao Xương, còn có thạch mật cùng sữa bò nấu thành đường sữa, làm thành hình sư tử con, tiểu lão hổ, cùng đủ các loại vật nhỏ khác.
Hai người vừa đi vừa ăn, nếu khát hoặc mệt mỏi thì tùy tiện tìm một quán trà tứ hoặc tửu quán bên đường, gọi một cốc trà hoa cúc hoặc nước nho chua ngọt uống.
Uất Trì Việt rất nhanh liền nhìn ra, Thái tử phi đặc biệt có hứng thú đối với những món đồ hải ngoại có hình dáng kỳ quái như: lông rái cá dệt thành thát nâu, cỏ lau thêu thành thảm, gấm lông Khang quốc, bình ngọc bảo trang đại thực, trứng cốc đà điểu An Quốc, vòng ngọc châu khảm lưu ly, vòng tay bảo điền nạm ngọc trai... Lộn xộn một đống lớn, đa phần đều là mua cho mấy người Tống lục nương, Vương thập nương cùng Thiệu Vân.
Nàng thích đọc sách vẽ tranh, đương nhiên cửa hàng thư họa là không thể nào không đi. Mực đỏ tinh tinh loại tốt nhất, bút vàng Côn Luân cùng một ít giấy vẽ, còn có thêm một đống sách Tây Vực mà nàng xem không hiểu.
Hai huynh đệ Giả thất Giả bát đi theo phía sau có thân hình cao to chắc khỏe, nghiễm nhiên trở thành hai cái giá treo hàng. Cuối cùng không bê nổi nữa, dứt khoát thuê hẳn một con lạc đà, đem hàng hóa chất hết ở trên lưng nó.
Hai người một đường vừa ăn vừa đi dạo, bất tri bất giác đã tới lúc mặt trời ngả về tây, túi tiền của hai người đều đã thấy đáy.
Thẩm Nghi Thu đi bộ dưới ánh mặt trời lâu như vậy, đã có chút mệt mỏi, cũng không còn hứng thú nữa. Đang muốn dẹp đường hồi phủ, chợt nhìn thấy phía trước có một gian hàng bán áo giáp, hồ đao cùng cung tiễn. Bắt mắt nhất chính là chỗ treo mười mấy thanh Hồ đao mạ vàng, ánh mắt của nàng liền rơi vào một thanh Hồ đao nhỏ thếp vàng.
Uất Trì Việt thuận theo tầm mắt của nàng nhìn sang, chỉ thấy thanh đao nhỏ này dài khoảng sáu tấc*, chuôi đao làm từ đồi mồi, trên vỏ đao chạm khắc hình chim điều cùng mấy nhánh hoa văn xem kẽ, phía trên khảm hồng bảo thạch, ngọc lục bảo cùng vàng ròng. Hắn chợt thấy thanh Hồ đao nhỏ này cũng có bảy tám phần tương tự với chuôi đao lúc còn bé hắn yêu quý.
* 60cm.
Đích mẫu có nói, khi hắn còn nhỏ từng khăng khăng muốn đem thanh kim đao mà bản thân yêu quý nhất cho Thẩm Nghi Thu, nhưng ngọn nguồn như thế nào thì hắn không nhớ rõ lắm.
Trong lòng Thái tử hơi động một chút. Hắn đi tới, rút thanh đao ra khỏi móc treo. Vừa sờ vào vỏ đao, hắn liền biết vật này chất lượng kém xa so với chuôi đao của hắn. Bên ngoài được mạ một lớp vàng mỏng manh phía dưới, những hoa văn được khắc trên chuôi đao làm lộ ra đồng thau bên trong. Ngay cả hồng bảo thạch cùng ngọc lục bảo được nạm ở phía trên cũng chỉ là lưu ly châu.
Hắn rút đao ra, quan sát lưỡi đao, thế nhưng lại vô cùng sắc bén.
Hắn nghĩ một chút rồi hỏi:
- Giá bao nhiêu?
Chủ tiệm kia là một đại hán người Túc Đặc, đôi mắt màu nâu lóe lên ánh sáng ranh mãnh. Hắn nhìn thoáng qua mấy người vừa tới, quan sát kỹ lưỡng từ quần áo, tướng mạo, cách ăn nói, khí chất rồi thầm suy nghĩ một phen, sau đó quy ra giá cả của chuôi đao này. Hắn hướng về phía bọn họ duỗi ra hai ngón tay mập mạp.
Uất Trì Việt quay đầu nói với Giả thất:
- Cho ta mượn hai lượng bạc.
Chủ tiệm kia mở to hai mắt ra nhìn, sau đó bật cười ha hả, liên tục lắc đầu, đoạt lại thanh đao, làm bộ muốn treo lên.
Uất Trì Việt nói:
- Là sao?
Chủ của hàng nói một câu bằng tiếng Đại Yến sứt sẹo:
- Khách nhân... trêu đùa, lão hán rồi.
Hắn cầm một miếng da trâu lên, dùng đao nhẹ nhàng rạch qua một đường.
- Đao tốt.
Lại chỉ vào vỏ đao:
- Đường vân, khác biệt...còn một cái.
Hắn lại nheo đôi mắt giống như mèo rừng, lần nữa đưa hai ngón tay ra, vặn vẹo uốn éo:
- Hai lượng vàng, không phải bạc.
Thẩm Nghi Thu cảm thấy vô cùng khó tin, nàng chỉ vào một chỗ trên vỏ đao nói:
- Chỗ này thêu chim nhưng đâu có giống chim, giống con gà béo thì đúng hơn, đã thế hai bên cánh còn bên dài bên ngắn nữa. Gần chỗ ngọc bảo còn có một vết rách đây này.
Sau đó lập tức kéo Uất Trì Việt đi:
- Đây là lừa đảo đó, chúng ta đi thôi Lưu huynh.
Trải qua một ngày luyện tập, nàng đã hiểu được đại khái giá cả của các món đồ. Chuôi Hồ đao này được chào giá hai lượng bạc đã được tính là lòng dạ tham lam lắm rồi, còn hai lượng vàng thì đâu khác gì ăn cướp tiền của người khác.
Nhưng mà Thái tử lại đứng im không nhúc nhích, hắn cởi một khối ngọc bội Ma Kết đang đeo bên hông xuống:
- Khối ngọc này trị giá hai mươi lượng vàng, đổi cho ngươi.
Hai mắt chủ tiệm kia lập tức sáng lên, nhưng lại trở nên do dự. Hắn làm nghề buôn bán hơn ba mươi năm, chưa từng gặp tên nào coi tiền như rác thế này, nên tự dưng lại thấy nghi ngờ trong đó có lừa đảo.
Uất Trì Việt lười giải thích với hắn, ném ngọc bội xuống rồi cầm lấy Hồ đao, sau đó nhét vào tay Thẩm Nghi Thu:
- Cầm lấy chơi tạm đi, lúc nào về sẽ đổi cho nàng cái khác tốt hơn.
Chưởng quầy ở phía sau nói một tràng lời nói:
- Khách nhân, có ánh mắt tốt, đao tốt, anh hùng...
Thẩm Nghi Thu cầm thanh hồ đao ngốn quá nhiều tiền kia, rất không hài lòng, lẩm bẩm nói:
- Cái người Túc Đặc kia quá gian xảo, một miếng ngọc bội mỡ dê tốt như thế đổi lấy cây đao này, chi bằng đi ăn cướp...
Uất Trì Việt nhéo nhéo hai má đang phồng lên vì tức giận của nàng một cái:
- Chỉ là một khối ngọc bình thường thôi mà, đâu phải là cái gì quý hiếm. Cười lên cái đi.
Thẩm Nghi Thu nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Uất Trì Việt hít hà đỉnh tóc nàng, cau mày nói:
- Đây là mùi gì vậy?
Thẩm Nghi Thu không hiểu ra sao.
Uất Trì Việt nói:
- À, hóa ra là mùi vị của tiền. Phiên chợ này quả thực không nên đi dạo nữa, lúc đầu ta là vàng tiểu Hoàn, ngọc tiểu Hoàn, đi dạo được một lúc đã biến thành đồng tiểu Hoàn rồi.
Thẩm Nghi Thu quay đầu đi không để ý tới hắn.
Đang lúc nói chuyện, mặt trời cũng dần lặn xuống dưới, tiếp cận với mặt nước đang gợn sóng lăn tăn, nhuộm dòng sông Ninh thành một màu vàng rực rỡ. Người ngựa dần thưa thớt, có vài thương nhân vội vã trở về nhà, đã bắt đầu thu dọn hàng quán, một khung cảnh náo nhiệt phồn hoa sắp sửa lụi tàn.
Thẩm Nghi Thu nghĩ đến ngày mai lại phải rời xa cố hương, trong lòng tràn đầy quyến luyến.
Đúng lúc này, Uất Trì Việt bỗng nhiên nắm chặt tay nàng:
- Nghe nhũ mẫu của nàng nói, đầu tháng sau là ngày giỗ của Thẩm phu nhân. Hiếm khi nàng được về Linh Châu, nên đi thăm viếng cúng mộ một lần.
Thẩm Nghi Thu không thể tin vào hai tai của chính mình.
Uất Trì Việt nói tiếp:
- Ta sẽ nói với Tạ thứ sử một tiếng, nàng cứ ở lại viện tử lúc trước đi, ta sẽ để một ngàn cấm vệ ở lại Linh Châu.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Những kỵ binh này là để hộ tống điện hạ tới Lương Châu, thiếp không thể...
Thái tử quay đầu liếc nàng một chút, cười nói:
- Sao nào? Lo cho vi phu?
Thẩm Nghi Thu gục đầu xuống:
- Đa tạ điện hạ đã lo lắng cho thần thiếp, nhưng thật sự không cần để lại nhiều người như vậy đâu.
Uất Trì Việt chém định chặt sắt nói:
- Ít hơn thì ta không yên lòng.
Hắn để Thẩm Nghi Thu ở lại Linh Châu, thành toàn cho lòng hiếu thảo của nàng chỉ là một phần. Mặt khác, từ Linh châu đi tới Lương Châu xa hàng ngàn dặm, cả đường đều là sa mạc, gian nan khổ sở không thể kể hết. Lại nói tuy chuyến này là đi nghị hòa, nhưng cũng khó đảm bảo người Thổ Phiên không có tâm tư làm loạn.
Để nàng ở lại Linh Châu, hắn mới có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ.