Không được hoảng.
Càng là lúc này càng phải giữ bình tĩnh!
Giang Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Viễn, tự ép mình tỉnh táo lại.
Đầu óc cậu trở nên linh hoạt hơn bao giờ hết.
Đúng vậy, Lục Viễn đã phát hiện.
Nhưng cậu có thể không thừa nhận mà! Chết cũng không nhận! Nếu không thì cứ để lộ cái bản "Kế hoạch dọa lùi Lục Viễn" ra.
So với việc vừa bị từ chối vừa biết người thương lên kế hoạch để từ chối mình thì hẳn Lục Viễn sẽ thấy chuyện “chỉ bị từ chối” nhẹ nhàng hơn.
Quyết định xong, Giang Nguyên kiên quyết nói: "Tôi không biết!"
Ánh mắt Lục Viễn thay đổi khó lường: "Vậy hiện tại cho cậu biết."
Lục Viễn nhích tới gần, hơi thở có mùi bạc hà tiến đến gần miệng Giang Nguyên.
Giang Nguyên muốn đẩy Lục Viễn ra, lại sợ làm vậy sẽ khiến anh tự ái.
Dưới tình thế khó xử, lúc môi Lục Viễn sắp chạm vào môi Giang Nguyên, cậu đành bất chấp tất cả, tận lực dịu giọng nói: "Anh tỉnh táo lại đi!"
"Chúng ta không hợp đâu!"
"Dưa hái xanh không ngọt!"
"Anh có hôn tôi cũng vô ích thôi!"
...
Giang Nguyên không ngừng khuyên Lục Viễn, nhưng môi anh vẫn ngừng lại ở nơi cách môi cậu 1 cm.
Lục Viễn im lặng nghe cậu lải nhải: "Nói xong chưa?"
Lần này, mùi bạc hà phun thẳng lên môi Giang Nguyên, cậu có ảo giác rằng Lục Viễn sắp sửa chạm môi cậu rồi.
Hơi lạnh, cũng hơi nóng, còn có chút nhột nữa.
Tim Giang Nguyên đột nhiên đập nhanh hơn, cậu cà lăm: "Xong, xong rồi! Anh... Có thể buông tôi ra chưa."
Ngón tay Lục Viễn nhẹ nhàng vuốt lên cằm Giang Nguyên, anh khẽ cười: "Vậy đến lượt tôi nói."
"Tôi muốn hôn cậu."
"Ngay bây giờ."
Ngón cái của Lục Viễn trượt đến khóe môi Giang Nguyên xoa một cái, anh nhắm mắt lại rồi lập tức áp xuống.
Giang Nguyên nhanh chóng nhắm mắt, cảm thấy môi nóng đến kinh người.
Được rồi, nếu Lục Viễn phải hôn cậu một lần, vậy... Cứ để anh hôn đi!
Lục Viễn đã đè nén tình cảm của anh lâu rồi, có lẽ chỉ cần hôn một cái là anh sẽ phát hiện ra cũng chỉ có thế, môi cậu cũng không mềm hơn hay ngọt hơn so với người khác.
Giang Nguyên siết chặt bàn tay đang đút trong túi áo choàng tắm, vẻ mặt như hy sinh vì nghĩa.
Nhưng---
Nụ hôn như cuồng phong bão táp không xuất hiện, thậm chí Giang Nguyên còn cảm thấy bàn tay đang giữ cằm và để ngang hông mình cũng rút về.
"??"
Cái gì đấy?!
Giang Nguyên khẽ hé mắt, dưới ánh sáng mơ hồ, Lục Viễn đã buông cậu ra.
Chẳng lẽ Lục Viễn đã buông tha cậu? Không muốn ép buộc cậu? Sợ quá kích động sẽ làm cậu đau sao?
Giang Nguyên còn đang suy đoán, Lục Viễn đã lên tiếng trước: "Cậu còn thuộc lời thoại của nữ chính."
Không phải câu nghi vấn mà là khẳng định.
Giang Nguyên khó hiểu, lời thoại của nữ chính gì cơ? Lúc này rồi mà còn nhắc tới nữ chính...
Nữ chính!!!
Trong đầu Giang Nguyên thoáng hiện ra hình ảnh của kiếp trước.
Giờ tự học buổi tối, trên bãi tập không người, cậu kéo Nhâm Mẫn Mẫn vào ngực, mặt lạnh nói: "Xem ra, cậu biết tôi thích cậu."
Mặt Nhâm Mẫn Mẫn đỏ bừng: "Tôi không biết."
Cậu cúi đầu đến gần Nhâm Mẫn Mẫn, nhếch khóe miệng lên: "Vậy bây giờ tôi cho cậu biết."
Cậu cúi đầu muốn hôn Nhâm Mẫn Mẫn, cô giãy giụa muốn đẩy cậu ra: "Cậu tỉnh táo lại đi! Chúng ta không hợp! Cậu hôn tớ làm gì? Dưa hái xanh không ngọt!"
Cậu dứt khoát chặn miệng Nhâm Mẫn Mẫn lại.
Đương nhiên cảnh này phải dùng kỹ thuật góc quay.
Đạo diễn hài lòng kêu: "Cắt, cảnh này Nguyên Nguyên diễn quá tốt!"
...
Hồi tưởng kết thúc, Giang Nguyên cứng ngắc như tượng đá.
Cho nên vừa rồi Lục Viễn chỉ đang tập diễn với cậu! Lục Viễn nhập vai nhanh quá đi!
Suýt nữa là cậu đã tự khai hết rồi!
Giang Nguyên cạn lời, cậu phải về phòng, tạm thời cậu không thể đối mặt với Lục Viễn được. Kết quả lúc rút tay lại không biết mắc vào cái gì, Giang Nguyên bèn dùng sức giật một cái.
Giây tiếp theo, chỉ nghe được vài tiếng "sột soạt."
Lục Viễn còn chưa kịp phản ứng, áo choàng tắm của anh đã rơi xuống với vận tốc ánh sáng.
Dưới ánh đèn ấm áp, thân hình hoàn hảo của Lục Viễn lộ ra không sót một cái gì.
Bao gồm cả...
"..."
Khóe môi Giang Nguyên giật giật, cậu xoay người đi: "Thật ra tôi bị cận thị..."
"Rầm."
Cánh cửa phòng ngủ chính bị đóng mạnh đến mức rung vài cái.
*
Ngày hôm sau, Giang Nguyên tắm rửa, mặc đồ xong xuôi nhưng không ra khỏi phòng. Cậu áp tai vào cửa, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài.
Đến khi Lục Viễn gọi, cậu mới vội vàng sửa sang lại quần áo, xoa xoa mặt, vờ như không có chuyện gì mà mở cửa đi ra.
Giang Nguyên quan sát Lục Viễn, thấy anh vẫn không có vẻ gì khác với ngày thường thì có chút phiền muộn.
Cậu đã thấy... của Lục Viễn... Nhưng anh lại không hề có phản ứng gì!
Là do trái tim đã thuộc về cậu nên thân thể đã không còn quan trọng nữa sao?
Trong đầu Giang Nguyên đột nhiên xuất hiện hình ảnh trước đó.
Khách quan mà nói, Lục Viễn có dáng người rất đẹp, không hề kém cạnh người mẫu nam, là kiểu chỉ cần để lộ ra một chút thì sẽ điên cuồng hút fans ấy.
!
Đúng rồi!
Cơ thể Lục Viễn đẹp nên anh mới hào phóng show ra cho cậu xem! Lỡ đâu vô tình hấp dẫn được cậu thì sao!
Nghĩ đến đây, Giang Nguyên đã hiểu ra.
Cậu phải tỏ vẻ vô cảm với dáng người của anh, mặc dù từ góc độ thường thức thẩm mỹ thì cơ thể của Lục Viễn cực hoàn mỹ, nam hay nữ cũng đều muốn ngắm thêm mấy lần.
Giang Nguyên cúi đầu sờ cơ bụng mờ tịt của mình, trong đầu nghĩ– Lục Viễn luyện kiểu gì mà cơ bụng đẹp thế nhỉ…
------
Đến phim trường, đầu tiên hai người đi quay mấy cảnh ban ngày trước, cảnh hôn của nam nữ chính thì phải tới tối mới quay.
Cảnh của Giang Nguyên chỉ là mấy cảnh lặt vặt, quay ở bên tổ B một lúc đã xong.
Giang Nguyên lập tức chạy đi xem Lục Viễn quay phim. Vừa mới sang tổ A, Tạ Niên bỗng gọi cậu lại.
"Giang Nguyên."
Giang Nguyên dừng lại: "Có chuyện gì sao?"
Tạ Niên đi tới trước mặt cậu, cười nói: "Cậu còn nợ tôi một chuyện, không quên đấy chứ?"
Đương nhiên là Giang Nguyên đã quên rồi, cậu thẳng thắn hỏi: "Tôi quên rồi, là chuyện gì vậy."
Tạ Niên càng cười tươi hơn: "Lần trước tôi mời cậu một hộp sữa tươi."
Giang Nguyên chợt nhớ ra.
Đúng là có chuyện như vậy, lần trước ăn cơm chung trong đoàn phim, cậu cố tình ăn món “hoa cúc nở rộ”, Tạ Niên cho cậu một hộp sữa tươi để bớt cay, lúc ấy cậu có nói sẽ mời lại cậu ta.
Giang Nguyên lập tức nói: "Chờ tôi một lát!"
Cậu nhanh chân chạy đi, trước cổng trường có một cái máy bán hàng tự động, đồ uống trong máy đều là của các thương hiệu lớn.
Giang Nguyên chọn một hộp sữa tươi.
Mấy phút sau, cậu chạy về phim trường, đưa hộp sữa cho Tạ Niên: "Cho anh nè."
Tạ Niên thật không ngờ, "mời lại" của Giang Nguyên thật sự là mời lại một hộp sữa giống y chang. Cậu ta kinh ngạc mấy giây, không nhịn được bật cười.
Tạ Niên nhận hộp sữa, nói: "Không ngờ cậu lại thú vị như vậy, nếu biết sớm..."
Cậu ta không nói nữa, chỉ quơ quơ hộp sữa: "Tôi sẽ uống hết."
Tạ Niên rời khỏi.
Giang Nguyên khó hiểu, chỉ mời lại hộp sữa thôi mà cũng bảo cậu thú vị? Mà cậu không thân với Tạ Niên nên cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ lén đi xem tổ A quay phim.
Như thường lệ, lúc Dương Chiếu làm việc là lúc khắp phim trường đều là tiếng gầm của bà.
Để kịp tiến độ, tổ A trực tiếp quay đến tối, Lục Viễn có rất nhiều cảnh quay. Anh, Dương Chiếu và người quay phim đã nhịn suốt cả ngày, còn những diễn viên khác và nhân viên còn có thể tranh thủ đi ăn cơm.
Lúc trưa Giang Nguyên có đưa một hộp cơm cho Lục Viễn, nhưng chờ anh lâu quá nên bị nguội mất, cậu đành tự ăn luôn.
Đến giờ cơm tối, rốt cuộc Dương Chiếu đã cho tạm nghỉ, Lục Viễn cũng có thể ăn cơm.
Giang Nguyên vẫn luôn quan sát tỉ mỉ, Lục Viễn vừa diễn xong, cậu lập tức cầm cơm hộp chạy tới.
"Cho này, cơm gà nấm hương." Giang Nguyên nhỏ giọng nói: "Buổi trưa tôi đã ăn thử rồi, mùi vị cũng không tệ lắm."
Lục Viễn nhận lấy cơm hộp, nhìn về phía xe MPV của Đào Dịch Nhiên trước.
Đào Dịch Nhiên không ăn cơm hộp của đoàn, chỉ toàn về xe MPV của mình ăn cơm.
Lục Viễn dời mắt. Vừa mở nắp ra, Giang Nguyên đã nói: "Tôi cực kỳ thích ăn cơm gà." ( truyện trên app T𝕪T )
Hiện tại Lục Viễn cũng đã biết sơ sơ thói quen nói chuyện của Giang Nguyên nên anh biết câu sau mới là ý chính. Anh bỏ đũa xuống, chờ Giang Nguyên nói tiếp.
Quả nhiên, Giang Nguyên nói ngay: "Có thể là do tôi thích kiểu dáng người yếu ớt như gà còi."
Mí mắt Lục Viễn giật một cái.
Vóc người của Đào Dịch Nhiên là dạng đó, hóa ra Giang Nguyên thích cậu ta chỉ vì ngoại hình thôi sao?
Lục Viễn gắp một miếng gà: "Sở thích của cậu cũng khá đặc biệt."
"Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là sở thích cá nhân thôi." Giang Nguyên không ngừng cố gắng bịa hình mẫu lý tưởng của mình: "Tôi thích lùn, mập, da siêu đen, còn có..."
Cậu lại nghĩ đến cơ bụng cực đẹp của Lục Viễn, nói từng câu từng chữ: "Người không có cơ bụng."
Động tác nhai nuốt của Lục Viễn hơi dừng lại, thì ra hình tượng của Đào Dịch Nhiên trong lòng Giang Nguyên là như thế?
Giang Nguyên bỗng đến gần Lục Viễn: "Đến anh đó, hình mẫu lý tưởng trong lòng anh là gì?"
Đột nhiên cậu có hơi tò mò, không biết trong lòng Lục Viễn, cậu sẽ hoàn mỹ như thế nào.
Giang Nguyên tìm một lý do hợp tình hợp lý: "Tôi giúp anh thực hành trước, sau này sẽ có nhiều phóng viên thường xuyên hỏi anh vấn đề này đó."
Cũng nhân tiện chặn lại hết mấy câu trả lời chung chung như trước: "Không thể trả lời kiểu “chỉ cần tôi thích là được”, phóng viên không dễ lừa như vậy đâu."
Lục Viễn cũng không nói dối, anh ăn mấy miếng đã hết hộp cơm, vừa vặn mở chai nước vừa nói: "Kiểu thông minh."
Nói ngược.
Chắc chắn là nói ngược!
Giang Nguyên hiểu rất rõ cậu không thông minh, bằng không thì kiếp trước đã không chết sớm đến vậy.
Nhưng biết mình không thông minh và được Lục Viễn khen thông minh là hai chuyện khác nhau.
Giang Nguyên tạm thời quăng bỏ quy tắc không được tiếp xúc thân mật với Lục Viễn, cậu vỗ bả vai anh, cong mắt cười: "Đáp án này hợp chuẩn đó, sau này anh cứ trả lời như vậy đi."
Lục Viễn liếc hộp cơm mà Giang Nguyên còn chưa động tới: "Cậu không ăn à?"
Giang Nguyên lắc đầu: "Còn hơi no, tôi đi trả lại." Chỗ để cơm hộp của đoàn phim ở ngay cạnh xe MPV của Đào Dịch Nhiên.
Cửa xe MPV của Đào Dịch Nhiên mở ra, cậu ta cầm chiếc quạt nhỏ quạt vào trán, bước từ trên xe xuống.
Giang Nguyên vừa muốn đứng dậy, Lục Viễn bỗng đè tay cậu lại, lấy hộp cơm đi: "Không cần, tôi ăn thêm hộp nữa."
Vừa mở hộp ra đã ngửi thấy mùi cơm thịt bò thơm nức tỏa bốn phía. Lục Viễn ăn thử một miếng, hương vị còn ngon hơn cả cơm gà lúc nãy.
Lục Viễn bị đói nguyên ngày nên vẫn dư sức ăn hết hộp cơm thứ hai, sau đó anh vứt hai cái hộp rỗng vào thùng rác.
-------
8 giờ tối, cuối cùng cảnh hôn đã tới.
Có kinh nghiệm hôm trước, tối nay các nhân viên đã lên mười hai phần tinh thần, dù có quay đến sáng cũng phải quay cảnh này cho tốt.
Kết quả mới mười phút, Dương Chiếu đã phấn khích kêu: "Cắt! Quá hoàn mỹ! Đúng là bầu không khí này!"
Đồng thời, Lục Viễn buông Nhâm Mẫn Mẫn ra.
Lúc Nhâm Mẫn Mẫn đối diễn với Lục Viễn, cô càng cảm nhận được sâu sắc hơn– đây là lần đầu tiên mình bị ai đó dẫn dắt nhập vai tới vậy.
Trong cảnh vừa rồi, cô thực sự đã động lòng với Lục Viễn, có ảo giác đang yêu anh thật.
Nhâm Mẫn Mẫn rất kích động, cô biết bộ phim này rất ổn, bất kể là đề tài hay là độ hoàn thiện của kịch bản, sau này sẽ rất khó để cô gặp được một tổ hợp tuyệt vời như thế.
Cô không nhịn được tò mò: "Lục Viễn, mới có mấy tiếng ngắn ngủi, anh luyện kiểu gì vậy?"
Mấy phút sau, Dương Chiếu cũng hỏi anh vấn đề y chang vậy.
Lúc này, Đào Dịch Nhiên cũng bu lại.
Mí mắt Lục Viễn giật một cái, lời vừa tới miệng đã thay đổi: "Phải cảm ơn người đồng đội đã có kinh nghiệm đóng 21 cảnh hôn của tôi đã tận tình giúp đỡ.”