Giang Nguyên nghiêm mặt.
Xem ra do gần đây cậu quá mức hòa ái dễ gần nên đã khiến Lục Viễn sinh ảo giác.
Nhất định phải kịp thời dập tắt ảo tưởng của anh.
Lúc này tốt nhất nên làm mặt lạnh, tỏ ra không hề để tâm tới chuyện này.
Giang Nguyên lập tức thu lại nụ cười, hất cằm, định dùng lỗ mũi nhìn Lục Viễn.
"Ồ, vậy thì sao?"
Cậu cười ngạo mạn.
Trong "Tình yêu cuồng nhiệt như Chocolate", cậu vào vai một tên tổng tài bá đạo không để ai vào mắt.
Đạo diễn dạy cậu phải như vậy.
Lục Viễn nhìn chiếc cổ thon nhỏ của Giang Nguyên, hơi nhíu mày: "Tức là cô ấy để ý tới danh sách theo dõi trên weibo của cậu."
!
Toang... Quên mất! Giang Nguyên hốt hoảng trong một giây ngắn ngủi rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cậu nghiêng đầu, gãi gãi mặt: "Là thế này, tối qua tôi đăng ảnh anh chụp lên weibo, gắn thẻ anh rồi thuận tay nhấn theo dõi."
Cậu buông thõng tay: "Cũng đỡ phiền phức sau này. Khi công ty chính thức thông báo để anh debut với tôi thì kiểu gì cũng sẽ yêu cầu tôi theo dõi anh."
Hoàn hảo.
Giang Nguyên thầm bật ngón cái trong lòng.
Lý do này thật sự quá hoàn mỹ. Cậu đã thúc đẩy công ty chú ý tới tài khoản weibo của Lục Viễn, mà rất có thể sau này công ty cũng sẽ yêu cầu cậu làm như vậy.
Không có tí sơ hở nào.
Giang Nguyên thỏa mãn cười.
Lục Viễn nhận lấy khăn tự lau qua vùng cổ, tự nhiên đi tới hàng ghế cuối cùng, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Giang Nguyên, vây cậu lại trong một không gian hẹp.
Giang Nguyên căng cứng toàn thân.
Lục Viễn muốn làm gì?! Không phải là bị sự lạnh lùng của cậu kích thích tới mất lý trí, muốn...
Giang Nguyên nhanh chóng giữ chặt thắt lưng, rướn thẳng cổ nhìn về phía trước.
Viên Viên Viên và Lý Bành Sinh không nhận thấy điều gì bất thường, hai người đóng cửa xe để tài xế bắt đầu lái đi, ngồi ở hàng ghế đầu nói chuyện với nhau.
Lúc này Giang Nguyên mới yên tâm.
Nhất định không được để bọn họ phát hiện chuyện Lục Viễn thích cậu, nếu mọi chuyện bại lộ, fans của cậu sẽ xé xác anh mất!
Giang Nguyên buông tay khỏi thắt lưng, lúc quay mặt lại thì bắt gặp ánh mắt của Lục Viễn. Ánh đèn trong xe hơi tối, cậu không nhìn ra được cảm xúc của anh lúc này.
Giang Nguyên lặng lẽ ngả người ra sau, lưng hơi chạm vào cửa kính xe. Sau lưng là tiếng mưa rơi như trút nước, hầu kết Giang Nguyên không ngừng lên xuống: "Nhìn cái gì!"
Một tia chớp đột nhiên lóe lên chiếu sáng toàn bộ chiếc xe, khuôn mặt Giang Nguyên bị ánh chớp chiếu vào trắng như tuyết.
Khuôn mặt tinh xảo chỉ nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt to ươn ướt, lại thêm dáng vẻ hoảng sợ của Giang Nguyên khiến Lục Viễn thấy cậu giống hệt như một chú nai con.
Chú nai con bị người khác bắt nạt, muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
Lục Viễn bỗng nhỏ giọng nói: "Tôi muốn nói cho cậu một chuyện mà không ai biết."
"!!!!" Trong lòng Giang Nguyên nổi bão cuồn cuộn.
Và thế là hết...
Hết thật rồi...
Sự cân bằng mà cậu cẩn thận bảo vệ bấy lâu nay cuối cùng đã bị chính sự thông minh của cậu phá vỡ.
Cậu không nên kích thích Lục Viễn. Bây giờ thì sao, Lục Viễn sắp tỏ tình rồi...
Đầu mũi Giang Nguyên hơi chua xót.
Nếu cậu từ chối Lục Viễn thì anh sẽ xa cách với cậu, đúng không?
Lục Viễn nhìn hai mắt Giang Nguyên đột nhiên đỏ bừng thì sững người.
Giang Nguyên là một người vô tư, lúc này lại sợ hãi đến thế là vì anh đã phát hiện chuyện cậu thích Đào Dịch Nhiên?
Giang Nguyên sợ người khác biết chuyện cậu thích Đào Dịch Nhiên?
Trong lòng Lục Viễn nảy ra một ý, anh lại gần Giang Nguyên, nhìn thẳng vào cặp mắt màu nâu nhạt kia, chậm rãi nói: "Tôi không có weibo."
"Hả?" Giang Nguyên há miệng kinh ngạc.
"Tôi không có weibo." Lục Viễn lặp lại. "Lục Viễn mà cậu theo dõi là một người khác."
"!" Giang Nguyên kinh ngạc, hóa ra Lục Viễn nói tới chuyện này!
Không phải chứ, cậu theo dõi nhầm người rồi?
Giang Nguyên lấy điện thoại ra mở weibo, vào mục theo dõi, sau đó nhấn vào tài khoản tên Lục Viễn đã có tích chứng nhận.
Cậu nhìn kỹ một hồi mới phát hiện tài khoản weibo Lục Viễn này được chứng nhận là Giáo sư của Đại học XX.
"..."
Giang Nguyên không ngẩng đầu lên, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể: "Tên của anh phổ biến quá, bao nhiêu người trùng tên..."
Để xác minh câu nói của mình, Giang Nguyên tìm kiếm mấy giây, sau đó kích động ngẩng đầu lên, nóng lòng đưa điện thoại cho Lục Viễn xem: "Anh nhìn đi, trong nước có tới 238 người tên Lục Viễn! Quá nhiều!"
Lục Viễn nhìn đôi mắt cười ngời sáng của Giang Nguyên, trong lòng đột nhiên cảm thấy chuyện trẻ con mà cậu vừa làm rất thú vị. Anh tự nhiên nghiêng người tới gần: "Thử tìm tên của cậu xem."
Giang Nguyên lập tức nhập tên của mình vào, sau khi nhấn vào mũi tên tìm kiếm, cậu nín thở chờ đợi kết quả.
Cậu còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên lên sân khấu nữa.
Số người tên Giang Nguyên trên cả nước nhất định phải ít hơn số người tên Lục Viễn!
Xin đấy xin đấy!
Giang Nguyên thầm cầu nguyện.
Ngay sau đó, trang tìm kiếm đã xuất hiện.
"47!" Giang Nguyên lần đầu tiên có thể tính đúng phép tính: "Ít hơn anh tận 191!"
Giang Nguyên tự tin đưa ra bằng chứng: "Nhìn đi, tên của anh đúng là cái tên phổ thông." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lục Viễn không vạch trần rằng mấy trang web này chỉ để giải trí, độ tin tưởng không cao, anh gật đầu, khóe miệng nhếch lên: "Đúng vậy, tên của tôi đúng là rất phổ thông."
---
Cuối cùng Giang Nguyên cũng mời được Lục Viễn đi ăn cơm như mong muốn.
Lục Viễn gọi hai món, Giang Nguyên cảm thấy anh đang tiết kiệm tiền cho mình, vậy nên cậu mở số dư tài khoản ngân hàng ra, quơ quơ trước mặt anh: "Không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi."
Cậu nhấn mạnh.
Lục Viễn rót một tách trà nóng đặt trước mặt Giang Nguyên: "Không phải là tiết kiệm tiền, hai người chúng ta gọi ba món là đủ, tôi gọi hai món rồi, món còn lại cậu quyết đi."
Kết thúc lịch trình hôm nay, tài xế, Lý Bành Sinh và Viên Viên Viên đều đã về nhà.
Giang Nguyên chớp mắt: "Vậy là đủ ăn sao?"
Lục Viễn nói: "Ừ."
Giang Nguyên lập tức gật đầu: "Nhớ rồi." Cậu cúi đầu chọn món, suy nghĩ một hồi lại đưa thực đơn cho Lục Viễn. "Hay là anh gọi nốt món còn lại đi, trừ cay… à tạm thời tôi không ăn được đồ cay, còn lại cái gì tôi cũng ăn."
Lục Viễn cười: "Tôi cũng vậy, tôi ăn cái gì cũng được, chỉ không ăn được cay."
Giang Nguyên: "...."
Đúng là hết cách, đến cả khi gọi món Lục Viễn cũng ưu tiên cho cậu.
Nếu đã vậy thì để cậu chọn món đi.
Giang Nguyên lật xem thực đơn, không gọi nhiều món, thôi thì dựa vào giá để chọn.
Giang Nguyên không chút do dự chọn món đắt nhất - Phật nhảy tường.
Đồ ăn nhanh chóng được mang ra.
Sườn bò nướng ăn cùng khoai tây nghiền, nấm hương sốt dầu cùng với Phật nhảy tường.
Ngoài ra còn có hai ly nước cam tươi được ướp lạnh trong xô đá.
Mặc kệ sấm chớp và bão tố bên ngoài, Giang Nguyên đã có một bữa ăn rất ngon.
Đúng như lời Lục Viễn nói, hai người vừa vặn ăn hết ba món.
Sau khi hai người rời khỏi nhà hàng, mưa vẫn chưa ngừng, trời đầy mây đen âm u, trên đường không có người qua lại.
Một chiếc xe Hồng Kỳ L9 lái tới, nhân viên mở cửa xe bước xuống, ánh mắt đảo qua Lục Viễn và Giang Nguyên một giây rồi đưa chìa khóa cho Lục Viễn.
Sau khi lên xe, Giang Nguyên tháo khẩu trang xuống, khen ngợi: "Không hổ là nhân viên giữ xe chuyên nghiệp, vừa nhìn đã biết tôi không biết lái xe."
Lục Viễn khởi động xe: "Không phải là biết cậu không biết lái xe, mà là cho rằng cậu chưa đủ tuổi lái xe."
Giang Nguyên khó hiểu: "...Trẻ con bây giờ trổ mã lắm à? Tôi cao 1m81 đấy."
Lục Viễn hỏi lại: "Cậu có mang thẻ căn cước không?"
Giang Nguyên lập tức rút thẻ căn cước từ trong ví ra: "Có mang!" Sau đó cậu hỏi: "Cần thẻ căn cước của tôi làm gì?"
Lục Viễn đạp ga, chiếc xe lao vào giữa màn mưa, anh nói: "Sau này, thẻ căn cước, điện thoại di động...", suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm, "mật khẩu thanh toán ngân hàng, đừng tùy tiện nói cho người khác."
Giang Nguyên buồn bực: "Đương nhiên tôi biết chuyện này, nhưng mà anh không phải người khác."
Mí mắt Lục Viễn hơi nhảy lên, vài giây sau, anh đổi đề tài: "Bây giờ chúng ta tới đồn cảnh sát quận XX."
Sự chú ý của Giang Nguyên nhanh chóng bị dời đi: "Tới đồn cảnh sát làm gì?"
Lục Viễn đoán chừng Giang Nguyên đã quên, anh cong môi: "Báo mất sổ hộ khẩu."
---
Quá trình báo mất sổ hộ khẩu diễn ra nhanh đến nỗi Giang Nguyên chưa kịp phản ứng, chỉ mất hai phút đã xong, sau năm ngày làm việc thì quay lại nhận sổ mới.
Giang Nguyên thấy vẫn sớm nên còn ký tặng cho mấy nữ cảnh sát trong phòng đăng ký hộ khẩu.
Cậu đi ra khỏi đồn cảnh sát, mưa vẫn chưa tạnh, trên đường đã có mấy vũng nước nhỏ.
Chỗ đậu xe cách cổng đồn cảnh sát hơn 200m, không có mái che. Lúc đi vào, dù Giang Nguyên có mang dù cũng vẫn bị dính nước mưa, giày và ống quần là thảm nhất.
Giang Nguyên mở dù ra, vừa định lao vào màn mưa thì một bóng người quen thuộc đã cầm chiếc dù đỏ đi tới.
Giang Nguyên vội vàng dụi mắt.
Cái quái gì thế này?
Sao Lục Viễn lại đi vào đây? Muốn đồng cam cộng khổ, dầm mưa cùng nhau hay sao? Có ngốc hay không đấy?
Lần này Giang Nguyên hơi giận.
Những chuyện khác có thể bỏ qua nhưng tuyệt đối không được xem nhẹ sức khỏe, mạng sống rất quý giá!
Không đợi Lục Viễn tới gần, cậu đã che dù chạy vào trong mưa, kéo Lục Viễn chạy như điên.
Không ngờ Lục Viễn nhanh tay lẹ mắt quá, đổi khách thành chủ nắm lấy cổ tay cậu, hai người nhanh chóng chạy tới chỗ mái hiên.
Giang Nguyên: "..."
Quên đi!
Ai bảo là Lục Viễn cơ chứ, không thể trách anh ấy được!
Lục Viễn nhìn về phía Giang Nguyên: "Làm xong nhanh vậy à?"
Giang Nguyên gật đầu: "Trời mưa to nên không có ai tới, không cần xếp hàng."
Lục Viễn không hỏi thêm, anh đưa qua một chiếc áo mưa màu vàng và một đôi ủng màu trắng: "Mặc vào đi."
Lúc này Giang Nguyên mới để ý Lục Viễn cũng mặc áo mưa, nhưng là một chiếc áo mưa trong suốt nên cậu không dễ nhận ra.
Điểm chú ý của Giang Nguyên rất kỳ lạ: "Sao anh không mua cho tôi áo mưa trong suốt giống của anh?"
Áo mưa vàng, nói thế nào đây, trên mũ còn có hai cái cánh nhỏ, không phải quá mức đáng yêu rồi sao?
Lục Viễn nhướng mi: "Chỉ còn lại một chiếc trong suốt, những màu khác không vừa với dáng người tôi, không thì tôi đổi màu tím cho cậu nhé?" Anh bổ sung: "Áo mưa màu tím trên mũ có cánh, còn in cả hình bông hoa."
Giang Nguyên ngoan ngoãn mặc áo mưa vào: "Tôi thích màu vàng."
Độ cong khóe miệng của Lục Viễn không hề hạ xuống, chờ Giang Nguyên mặc áo mưa và ủng xong mới mở chiếc dù màu đỏ ra: "Chiếc dù này đủ lớn, chúng ta chen chúc tạm vậy."
"Ừ." Giang Nguyên lập tức nắm lấy cán dù, nhưng cậu vẫn chú ý cách cánh tay Lục Viễn chừng một gang tay.
Xử lý tình huống Lục Viễn muốn tranh thủ chạm tay cậu một cách hoàn hảo!
Tuy Giang Nguyên đã mím chặt môi nhưng vẫn nhìn ra được cậu đang cười.
Mà Lục Viễn thì im lặng mấy giây, cuối cùng anh không giải thích với Giang Nguyên rằng "chen chúc tạm" không phải là bảo cậu cầm dù giúp anh.
Hai người với hai suy nghĩ khác nhau, cùng bước vào màn mưa như thác đổ.
Dù có áo mưa nhưng một người vẫn vô thức nghiêng dù sang trái, người kia lại đẩy nó sang phải, cuối cùng chiếc dù màu đỏ được cố định một cách tinh tế ở chính giữa hai người.
---
Về tới nhà, chuyện đầu tiên Giang Nguyên làm là bỏ theo dõi tài khoản cùng tên với Lục Viễn.
Sau khi tắm xong, cậu lấy sổ tay ra, ghi lại "sự hiểu lầm kinh hoàng" của ngày hôm nay vào "Kế hoạch hù dọa Lục Viễn", còn dùng bút đỏ tô đậm, viết xuống chiêm nghiệm tâm đắc của bản thân –-
[Tuyệt đối không được kích thích Lục Viễn, kế hoạch tiếp theo nhất định phải nhẹ nhàng!]
Ngày hôm sau, đoàn làm phim chia thành hai nhóm A và B.
Nhóm A phụ trách cảnh nam chính và nữ chính hôn nhau trong một sân bóng rổ bỏ hoang, còn nhóm B là trùm trường nhìn thấy nữ hai hôn nam hai, sau đó đi tố cáo với phòng giáo vụ, dẫn thầy giám thị đi bắt hai học sinh vi phạm nội quy của trường, kết quả lại bắt nhầm nam nữ chính.
Nhưng cả hai cảnh hôn đều lợi dụng kỹ xảo của góc quay.
Dù Dương Chiếu là một đạo diễn nổi tiếng, nhưng Lục Viễn là idol mới chưa ra mắt, điểm giới hạn của M&M chính là diễn cảnh hôn phải dùng diễn viên đóng thế.
Từ khi ra mắt tới giờ, Tạ Niên chưa từng quay cảnh hôn, thậm chí cậu ta còn rất ít khi nhận phim tình cảm.
Dương Chiếu chỉ có thể nhượng bộ, vậy nên yêu cầu đối với cảnh hôn càng cao hơn.
Sân bóng sáng bừng ánh đèn, tiếng đọc sách xa xa phía tòa nhà tự học vọng tới, mọi chi tiết đều được sắp xếp tỉ mỉ.
Từ lúc bắt đầu quay tới giờ, Lục Viễn đã bị Dương Chiếu mắng hai lần.
"Lục Viễn! Cậu chưa từng hôn ai bao giờ à? Hôn cái kiểu gì thế?"