Một đôi giày vải màu nâu xuất hiện ngay trong tầm mắt của Giang Nguyên.
"..."
Thật mất mặt quá...
Giang Nguyên không muốn ngẩng đầu lên. Lục Viễn vừa đưa tay về phía cậu, cậu đã lập tức đứng dậy, tiện thể đỡ cả chiếc xe đạp lên, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, giành nói trước: "Hình như phanh của chiếc xe này có vấn..."
Giây tiếp theo, giọng Lục Viễn vang lên: "Có sao không?"
Giang Nguyên như rơi vào sương mù, ngẩng đầu hỏi lại: "Cái gì?"
Lục Viễn nhìn vào bàn tay cậu đang nắm chặt chiếc xe: "Mu bàn tay."
Giang Nguyên cúi đầu xuống nhìn theo tầm mắt anh, chớp mắt mấy cái: "Ồ, trầy da."
Hai bàn tay của cậu đã bị ma sát đến rách hết cả da, còn có mấy vết xước đang rướm máu.
Giang Nguyên cũng không thèm để ý, thản nhiên ngẩng đầu: "Không sao, đi thôi."
Cậu đang định đẩy xe cho Lục Viễn thì chợt nhớ tới lời mình vừa bịa ra, vội vã chuyển hướng, tự lẩm bẩm như thật: "Chiếc xe này phanh không ăn, đổi chiếc khác thôi."
Lục Viễn không lên tiếng, Giang Nguyên lập tức tìm đại một chỗ dựng xe, rồi lại dắt một chiếc xe đạp khác ra.
Giang Nguyên dừng xe lại, chủ động đứng ra phía sau, vờ lơ đãng ngắm trời ngắm mây chờ Lục Viễn ngồi lên phía trước.
Lúc này, bỗng có một mùi thơm bay vào mũi cậu, có một thứ nóng hổi được nhét vào tay Giang Nguyên, là một ly latte dừa.
Giang Nguyên nghiêng đầu, Lục Viễn đã leo lên xe đạp, đôi chân dài chống lên mặt đất, đưa lưng về phía cậu: "Đi, về nhà thôi."
Giang Nguyên ngẩn người, về nhà? Về? Nhà? Nhà... Cậu mất mấy giây phản ứng, vội vàng leo lên xe: "Ừm ừm."
Đường phố lúc nửa đêm im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng gió phất qua gò má, áo sơ mi của Lục Viễn bị thổi phồng lên, thỉnh thoảng sẽ quét qua chóp mũi của Giang Nguyên.
Ánh đèn đường rọi vào hai người chiếu ra hai cái bóng, một cao một thấp dựa vào nhau thật sát.
Giang Nguyên uống một ngụm latte– ấm áp, đây là nhiệt độ cậu thích nhất.
Còn ly của Lục Viễn đang treo trên xe, nhẹ nhàng lắc lư.
Giang Nguyên quang minh chính đại nhìn chằm chằm sau lưng Lục Viễn, mấp máy miệng mấy lần mới nói: "Cà phê bao nhiêu vậy? Tôi chuyển lại cho anh."
Giọng Lục Viễn bị gió thổi đứt quãng: "Không cần đâu, tôi mời cậu."
"Không được." Giang Nguyên lắc đầu: "Hôm nay anh đã giúp tôi rồi, không thể để anh mời nữa."
Lục Viễn cong khóe miệng: "Vậy tôi càng phải mời cậu."
Giang Nguyên không hiểu: "Hả?"
"Cậu cho tôi ở nhờ, còn giúp tôi đón Đinh Đinh, cậu đã giúp tôi rất nhiều."
Giang Nguyên sốt ruột buông ly: "Nếu muốn tính như vậy, vậy phải tính cả việc anh đưa tôi đi bệnh viện nữa."
Lục Viễn: "Vậy thì huề, lần này tôi mời, lần sau đến lượt cậu."
Giang Nguyên tính toán một hồi, hai ly cà phê cũng không tốn bao nhiêu, cậu mời anh đi ăn một bữa đại tiệc thì sẽ tốn nhiều tiền hơn.
Giang Nguyên lập tức gật đầu: "Anh muốn ăn gì? Ngày mai tôi mời." Cảm thấy còn chưa đủ, cậu nói thêm: "Tôi mời anh ăn một tuần, một tháng!"
Lục Viễn vui vẻ: "Cậu mời một năm cũng được."
"Được!" Giang Nguyên đồng ý.
Cậu mời Lục Viễn ăn cơm suốt một năm, vậy thì Lục Viễn có thể tiết kiệm không ít tiền, vậy thật tốt!
Cậu đưa tay ra nắm lấy áo Lục Viễn, nghiêm túc nói: "Nói rồi thì không được đổi ý đó!"
Lục Viễn dở khóc dở cười, anh lắc đầu như không biết làm sao, nói: "Cậu tiêu tiền như rác vậy."
Giang Nguyên không nghe rõ, cậu ngửa đầu uống hết cà phê, nghiêng về phía trước một chút: "Anh mới vừa nói gì vậy?"
"Tôi nói." Lục Viễn quẹo vào tiểu khu, trong giọng nói chứa đầy ý cười: "Cậu rất hào phóng."
Giang Nguyên không đáp.
Lục Viễn nói sai rồi, cậu không hề hào phóng. Đời trước, cậu hào phóng với tất cả mọi người, đời này, cậu chỉ hào phóng với một mình Lục Viễn.
*
Trở lại chỗ ở, Lục Viễn vào trước mở đèn, sau đó đến cạnh tủ lấy đồ.
Giang Nguyên vào sau, thay dép xong, cậu duỗi cánh tay đau nhức ra, chuẩn bị đi tắm trước.
Lúc này, Lục Viễn xách hộp y tế qua, anh không nói tiếng nào, chỉ kéo cậu qua ghế sô pha ngồi xuống.
Giang Nguyên bị kéo đến ghế sô pha, vẻ mặt mờ mịt: "Làm gì vậy?"
Lục Viễn hất cằm ý bảo nhìn vào mu bàn tay cậu: "Cho dù không đau cũng phải xử lý vết thương, nếu bị nhiễm trùng thì phiền lắm."
Anh đặt hộp y tế lên bàn trà, mở nắp, lấy tăm bông, thuốc đỏ và thuốc bôi ngoài da ra.
Giang Nguyên: "..."
Lục Viễn thương cậu quá! Chỉ bị trầy da mà đã gióng trống khua chiêng như vậy rồi.
Nếu anh biết cậu còn luyện múa, quay cảnh võ thuật, sụn chêm(*) và eo thường xuyên bị thương, vậy chẳng phải Lục Viễn sẽ phải sụp đổ luôn sao...
(*)Sụn chêm: hình lưỡi liềm, được ngăn cách ở bao hoạt dịch, thường có ở khớp gối, cổ tay.
Có một lần ngã ngựa, Giang Nguyên tưởng mình bị liệt luôn.
Cứ thế, những vết thương sau này, cậu chỉ thấy như gãi ngứa thôi.
Chẳng qua thấy dáng vẻ Lục Viễn đang cẩn thận thoa thuốc cho mình, Giang Nguyên cũng không rút tay về.
Khóe mắt cậu liếc về phía Lục Viễn, anh mở nắp lọ thuốc đỏ, nhúng tăm bông vào nước thuốc, sau đó nâng tay cậu lên, nhẹ nhàng thoa thuốc vào chỗ bị trầy. Giang Nguyên không hề thấy đau chút nào. ( truyện trên app T𝕪T )
Lục Viễn kẽ cúi đầu lộ ra sống mũi vừa cao vừa thẳng, anh nhanh chóng nói: "Đau thì nói."
Giang Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi đâu mỏng manh như người giấy đâu, cái này không đau chút nào."
Lục Viễn nghe vậy bèn cong môi: "Vâng, cậu không đau, là tôi nhìn thấy mà đau thay."
"!"
Hai tròng mắt Giang Nguyên sắp nứt ra, bây giờ Lục Viễn ngày càng táo bạo, ngày càng lộ liễu! Lại dám nói thẳng là anh đang đau lòng cho cậu.
Đây đâu còn là ám chỉ mà là công khai rõ luôn rồi!
Mí mắt Giang Nguyên nháy liên tục, cậu rất lo giây tiếp theo Lục Viễn sẽ tỏ tình. Lục Viễn vừa thoa thuốc xong, cậu đã lập tức rút tay về rồi đứng dậy, chạy thật nhanh, không dám quay đầu lại: "Tôi tắm... Về phòng!"
Rầm!
Tiếng đóng cửa đồng thời vang lên.
Thấy Giang Nguyên như bị đạp trúng đuôi, Lục Viễn bật cười, lúc liếc sang bông băng thuốc đỏ trên bàn, nụ cười lại biến mất.
Anh không ngờ tình cảm của Giang Nguyên với Đào Dịch Nhiên đã sâu đậm tới mức muốn đi tìm thầy để khiến cậu ta yêu cậu.
Lần này thất bại, nói không chừng lần sau Giang Nguyên sẽ còn làm gì đó điên cuồng hơn.
Lục Viễn không khỏi nhìn về phía phòng ngủ chính đang đóng chặt, lần đầu cảm thấy hơi đau đầu.
Rốt cuộc Giang Nguyên bị Đào Dịch Nhiên hấp dẫn ở điểm nào vậy?
Lục Viễn về phòng, nhìn mấy cuốn kịch bản nhưng lại bỏ qua. Anh xoa trán, cầm di động tìm tên Giang Nguyên.
Có rất nhiều video, Lục Viễn tùy tay bấm vào một cái, là một đoạn clip cut dài khoảng mười mấy giây.
Người chủ trì hỏi Giang Nguyên: "Cậu đã nghe điển cố "Trâu nhai hoa mẫu đơn chưa"?"
Kết quả Giang Nguyên rất kinh ngạc: "Không phải trâu ăn cỏ sao? Còn ăn cả hoa nữa à?"
Cứ như vậy, bình luận đầy màn hình đều chửi Giang Nguyên, nói cậu thất học, mù chữ, ngu xuẩn.
Trong video, nét mặt Giang Nguyên còn chưa rút bớt nét trẻ con, hẳn là một cuộc phỏng vấn rất lâu trước kia của cậu.
Lục Viễn tiếp tục tìm kiếm thông tin của Giang Nguyên.
Cậu debut năm 8 tuổi, đến nay đã có 15 bộ phim truyền hình đóng chính, làm khách mời của 31 phim truyền hình, 2 bộ điện ảnh, ra được 4 album, 12 đĩa đơn, có 3 concert lưu động trong nước và 2 lần ở châu Á, còn có vô số phỏng vấn tống nghệ nữa.
Cộng thêm 60 đại ngôn.
Trong đầu Lục Viễn thoáng qua câu nói kia của Giang Nguyên– cậu không mỏng manh như người giấy.
Quả thật, với khối lượng công việc khổng lồ này, Giang Nguyên đúng là xương cốt sắt đá mà.
Nếu Giang Nguyên mà không phân được thời gian ra một chút, có khi cậu còn chẳng học được tí nào.
Lục Viễn mở mấy bộ phim truyền hình mà Giang Nguyên đóng vai chính, tất cả đều bị đánh giá từ điểm 5 trở xuống.
Trong đó còn có một bộ bị đánh giá chỉ có 2.1, cũng là bộ phim thần tượng mới chiếu không lâu của Giang Nguyên - "Tình yêu cuồng nhiệt như Chocolate".
Lục Viễn xem giờ, vẫn chưa tới 2 giờ, anh thuận tay mở tập đầu tiên của "Tình yêu cuồng nhiệt như Chocolate" ra xem.
60 phút tiếp theo, Lục Viễn không hề tua nhưng lại ngủ mất.
Chờ khi anh mở mắt ra, phim đã đến đoạn nhạc kết phim, Giang Nguyên dắt nữ chính chạy thật nhanh trên con đường đầy hoa chuông màu vàng.
Bài hát kết phim là do Giang Nguyên hát.
Bình luận bay đầy màn hình--------
"Chịu luôn, lại thêm một bộ phim mà như MV loại xịn của Giang Nguyên, lại là một cái OST mà như album riêng của cậu ta.”
"Thật ra thì kỹ thuật diễn xuất của Giang Nguyên cũng không quá nát, chủ yếu là do cậu ta và diễn viên nữ không hề có cảm giác CP! Một chút xíu cũng không có! Đã không có cảm giác CP thì còn diễn phim tình cảm làm gì chứ!"
"Giang Nguyên còn đẹp hơn cả nữ chính nữa, để cậu ta diễn vai si mê nữ chính quá là kỳ cục..."
"Phim nào Giang Nguyên cũng đẹp hơn nữ chính, cứ để cậu ta một mình đóng hai vai, thế vai nữ chính luôn cũng được!"
"Tôi cũng chẳng muốn chê kỹ thuật diễn của Giang Nguyên đâu. Ai bảo cái bộ phim rách nát này đứng đầu trên mạng, tập nào cũng có cả trăm lượt xem, khu bình luận ngày nào cũng náo nhiệt. Đổi lại là tôi, tôi cũng không muốn soi diễn xuất quá kỹ đâu, dù sao có nát hơn nữa cũng có người trả tiền mà, cứ kệ thôi."
"Chậc, hâm mộ Giang Nguyên ghê, kiếm tiền từng giây mà không cần phải quá cố gắng."
...
Lục Viễn thấy miệng có hơi khô, anh để điện thoại xuống, xuống giường đi vào phòng bếp rót nước uống.
Kết quả, vừa mới mở cửa ra, cảnh tượng trong phòng khách khiến anh giật mình.
*
Trong phòng khách, trên bàn trà nhỏ bày ba cái điện thoại di động, trên ghế sô pha bày ba cái máy tính bảng, còn có hai cái máy quay phim trên hai bên tay ghế.
Tất cả đều đang quay Giang Nguyên.
Giang Nguyên mặc đồ ngủ trắng như tuyết, quỳ trên thảm, nằm bò trên bàn trà viết gì đó.
Vừa viết vừa nghiêm túc giải thích.
"Câu này được lấy cảm hứng từ chuyến đi xe đạp tối nay của tôi... Một giờ sáng, một ly latte dừa, 35.8 độ."
Giang Nguyên càng viết càng trôi chảy.
Tắm xong, cậu bèn sửa lại "Kế hoạch dọa lui Lục Viễn". Sau khi viết xong, cậu bỗng có linh cảm cho ca khúc mới nên vội vã ôm vở và bút đến tìm Lục Viễn, muốn anh làm nhân chứng cho mình.
Đến cửa phòng Lục Viễn– im lặng. Giang Nguyên ngẩng lên xem giờ.
Ồ, mới hơn 2 giờ đêm.
Giang Nguyên nghĩ chắc Lục Viễn đã ngủ, cậu suy nghĩ một hồi, lập tức vào lôi hết tất cả thiết bị có thể ghi hình trong phòng mình ra để quay lại quá trình cậu sáng tác, sau này còn dùng làm bằng chứng.
Ánh đèn rơi vào đôi mắt màu hổ phách của Giang Nguyên, nó sáng ngời, không hề lộ ra vẻ mệt mỏi.
Giang Nguyên hoàn toàn đắm chìm trong việc sáng tác, hoàn toàn không chú ý tới Lục Viễn đã dậy. Ngòi bút tung bay trên nhạc phổ, ngoại trừ giọng cậu đang nói về nguồn gốc của cảm hứng thì chỉ còn lại âm thanh sột soạt của đầu bút.
Lục Viễn khẽ đóng cửa lại, anh trở lại giường, cầm điện thoại lên, lại vào khu bình luận của "Tình yêu cuồng nhiệt như Chocolate".
[L] để lại một bình luận: "Không phải không nhìn thấy thì có nghĩa là không cố gắng."
...
Sáu giờ sáng hôm sau, Lục Viễn thức dậy.
Anh thay đồ xong, đi ra ngoài, nhìn về phía phòng khách trước tiên, quả nhiên Giang Nguyên đã ngủ gục trên sô pha.
Một đống nhạc phổ bày tán loạn trên bàn trà nhỏ, Giang Nguyên không đắp chăn, dựa đầu vào chỗ tựa lưng trên ghế sô pha, hơi nghiêng người ngủ say, còn ôm một bình sữa có cắm ống hút trong ngực.
Bình thủy tinh trong suốt đựng sữa bò, Giang Nguyên chỉ mới uống hai ba ngụm đã ngủ mất.
Lục Viễn rón rén đi qua, nhìn mặt Giang Nguyên, trong mắt lập tức lộ ra ý cười.
...
Giang Nguyên ngủ rất say, đột nhiên, cậu ngửi được mùi bạc hà.
Mùi thơm thoang thoảng rất dễ ngửi, là mùi trên người Lục Viễn.
Chờ đã, mùi trên người Lục Viễn?!
Cậu đang nằm mơ à? Nếu không sao trong phòng cậu, trên giường cậu lại có mùi của Lục Viễn?
Giang Nguyên lập tức tỉnh dậy.
Xuất phát từ trực giác trời sinh của động vật nhỏ, cậu không mở mắt hẳn mà chỉ hé thành một cái khe nhỏ, lặng lẽ quan sát trước.
Trong tầm mắt mơ hồ của cậu, gương mặt của một thanh niên đang đến gần, dần rõ ràng hơn.
Đúng là Lục Viễn!!!!
Giang Nguyên bối rối, Lục Viễn đang làm gì vậy? Sao anh ấy lại kề sát mặt vào cậu vậy?
Chẳng lẽ...
Đầu óc Giang Nguyên trở nên trống rỗng.
Chẳng lẽ Lục Viễn muốn hôn trộm cậu!