6 giờ chiều lúc tan học, đủ các loại xe đỗ ngoài cổng trường tiểu học số 2.
Học sinh xếp thành hàng dài, nghển cổ chờ phụ huynh đến đón.
Trong hàng ngũ các học sinh lớp 3-3, Ôn Đinh Đinh đang chia sẻ card hình Giang Nguyên với bạn bè, bỗng nhiên cặp sách bị kéo mạnh.
Con búp bê hình Giang Nguyên treo trên cặp cô bé bị rớt xuống đất.
Ôn Đinh Đinh quay đầu lại, nhanh chóng nhặt con búp bê lên phủi phủi, suýt đã bật khóc.
Người kéo cô bé được mệnh danh là “hot girl” trong lớp, Trương Nhã Nhã.
Ba của Trương Nhã Nhã là diễn viên có chút danh tiếng, đã từng cho cô nhóc cùng tham gia vài chương trình, mỗi ngày đều mặc cho cô nhóc như một công chúa.
Tiết mục vừa được chiếu, Trương Nhã Nhã đã có nhóm fans nhí ở trường, mỗi ngày đều vây quanh cô nhóc.
Bởi vì tuần trước Ôn Đinh Đinh đã tặng cho các bạn diều nhỏ hình bồ câu trắng nên có một số fans nhí đã chạy đi tìm cô bé chơi cùng, Trương Nhã Nhã không vui chút nào.
Sau khi làm rơi con búp bê của Ôn Đinh Đinh, Trương Nhã Nhã khịt mũi nói: “Con búp bê của cậu bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho.”
Trương Nhã Nhã vừa mở miệng, một cậu bé khác đã lập tức nói: “Nhã Nhã, bạn ấy bị câm, cậu có hỏi thì bạn ấy cũng không trả lời được đâu.”
Các bạn nhỏ khác cũng phá lên cười và phụ hoạ: “Đồ câm, đồ câm! Đồ câm không có bố! Còn xem búp bê hỏng là bảo bối.”
Trương Nhã Nhã đắc ý, cô nhóc cười giễu cợt: “Không sao, bạn ấy còn có một cuốn sổ nhỏ treo trên cổ kìa, bạn ấy có thể viết mà.”
Ôn Đinh Đinh cúi đầu, kéo cuốn sổ trên cổ xuống.
Lúc này ngoài cổng có người gọi: “Nhã Nhã.”
Sân trường lập tức nhộn nhịp. Các phụ huynh đứng ngoài cổng trường nhanh tay lấy điện thoại ra chụp, tuy không biết tên người đàn ông này nhưng mọi người lại biết gã là một ngôi sao.
Trương Nhã Nhã cực kỳ hãnh diện, nhảy cẫng lên vẫy vẫy tay: “Ba!”
Ôn Đinh Đinh vốn đang cúi đầu nay lại càng cúi thấp hơn, búp bê Giang Nguyên vẫn còn nằm trên tay cô bé, trên mặt dính bụi, tuy đã lau nhưng trông vẫn còn hơi bẩn.
Lúc này có tiếng hô to: “Ôn Đinh Đinh lớp 3-3 ở có ở đây không?”
Nghe có người gọi Ôn Đinh Đinh, Trương Nhã Nhã và các bạn học đều choáng váng.
Ôn Đinh Đinh ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một anh trai mang kính râm đeo khẩu trang, dáng người vừa cao vừa gầy đang nắm cổng sắt trường học gọi to tên mình.
Ôn Đinh Đinh chớp chớp mắt.
Bạn của anh trai à??
Giang Nguyên nhìn đâu đâu cũng toàn là đồng phục, hoàn toàn không phân biệt được ai với ai.
Cậu sợ không đón được Ôn Đinh Đinh, gân cổ lên gọi lần nữa: “Ôn Đinh Đinh, Ôn Đinh Đinh lớp 3-3.”
Bên cạnh có người hỏi: “Cậu là phụ huynh của Ôn Đinh Đinh lớp 3-3 hả?”
Giang Nguyên quay đầu, là một người đàn ông mặt mũi bình thường, cậu hơi nhấc kính râm lên: “Xin chào, anh biết Ôn Đinh Đinh hả?”
Trương Giản Dương chủ động bắt chuyện, thấy Giang Nguyên không nhận ra mình, đáy mắt gã hiện lên khó chịu, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Tôi là Trương Giản Dương, Nhã Nhã con gái tôi và Ôn Đinh Đinh là bạn học cùng lớp.”
Trương Giản Dương cho rằng đối phương nghe thấy tên gã thì sẽ vội vàng xin chữ ký, ai dè Giang Nguyên chỉ hỏi: “Vậy anh có biết Ôn Đinh Đinh ở đâu không?”
Giang Nguyên quay đầu lại lần nữa, rướn cổ tìm một khuôn mặt giống với Lục Viễn trong đám học sinh tiểu học.
Trương Giản Dương nhất thời không nói lên lời, tên này nghèo đến nỗi không có tiền mua TV sao? Vậy mà lại không biết gã.
Hơn nữa, người bình thường nào lại đi đeo kính râm, làm gì có ai thèm chụp cậu ta chứ.
Trương Giản Dương cũng lười để ý đến Giang Nguyên, Trương Nhã Nhã đã mau chóng chạy tới: “Ba.”
Trương Giản Dương vui vẻ bế con gái lên, liếc nhìn Giang Nguyên: “Cục cưng hôm nay muốn ăn gì, ba dẫn con đi ăn.”
"Con muốn ăn cua hoàng đế."
Trương Giản Dương cười nói: “Bây giờ luôn sao?”
“Bây giờ luôn."
Mấy phụ huynh đứng chụp ảnh gã hâm mộ cảm thán: “Quả là người có tiền.”
“Đúng vậy, còn đi xe Audi.”
Trương Giản Dương cực kỳ hài lòng, đeo kính râm bước lên xe.
Giang Nguyên còn đang tìm Ôn Đinh Đinh, có người kéo kéo góc áo cậu, Giang Nguyên cúi đầu, là một bé gái cột tóc đuôi ngựa, không ngừng ra hiệu bằng động tác tay.
Giang Nguyên sửng sốt: “Cái gì?”
Ôn Đinh Đinh nhận ra người trước mặt không phải Lục Viễn, cô bé lấy cuốn sổ nhỏ trên cổ xuống viết một câu: “Em là Ôn Đinh Đinh lớp 3-3, anh là ai?” ( truyện trên app T𝕪T )
Giang Nguyên ngây người, em gái của Lục Viễn… Không nói được sao?
Cậu nhanh chóng ngồi xuống, cũng khoa tay múa chân, miệng nói: “Anh là bạn của anh trai em, ờm… phải ra hiệu kiểu gì giờ nhỉ?”
Ôn Đinh Đinh đưa quyển sổ ra, trên đó viết một câu: “Em có thể nghe được.”
Giang Nguyên lập tức hồi máu sống lại, lập tức đáp: “Anh là bạn của anh trai em, anh tới đón em.”
Lục Viễn đã gọi điện báo cho Ôn Đinh Đinh là anh bận không tới được, bạn của anh sẽ tới đón cô bé.
Nhưng mà nom bạn của anh trai hơi kỳ lạ.
Ôn Đinh Đinh gật đầu, cúi đầu viết: “Anh ơi, bây giờ đi luôn ạ?”
Giang Nguyên không biết dỗ bạn nhỏ như thế nào, cậu cân nhắc vài giây, thử đưa tay ra: “Anh dắt em đi nhé?”
Ôn Đinh Đinh nắm tay Giang Nguyên.
Giang Nguyên cong mắt, nắm chặt bàn tay bé nhỏ trong tay mình rồi xuyên qua dòng người, tiến về phía chiếc xe đang đậu.
Trương Giản Dương còn chưa rời khỏi đã nghe thấy tiếng mọi người xuýt xoa.
“ĐỜ MỜ, lần đầu thấy xe này đấy!”
“Có tiền lắm đây.”
“Có tiền còn chưa chắc mua được, còn cần có “cơ” nữa đó.”
Khóe môi Trương Giản Dương nhếch lên, gã ôm chặt Trương Nhã Nhã, ngẩng cao đầu tiến về xe Audi R8.
Nhưng khi đến trước xe mới phát hiện ra không phải những người đó đang nhìn xe của gã, mà là chiếc xe phía sau..
Hồng Kỳ L9!(*)
(*) là hãng xe cao cấp của Trung Quốc, được ví như “Rolls-Royce của Trung Quốc”, thường được dùng để phục vụ cho giới quan chức chính phủ.
Trương Giản Dương líu lưỡi, trường tiểu học số 2 còn có phụ huynh giàu như vậy à?!
Trương Giản Dương không vội lên xe, Trương Nhã Nhã nhìn khắp nơi, đôi mắt cô nhóc bỗng trợn tròn, chỉ vào phía trước kêu lên: “Ôn Đinh Đinh.”
Ôn Đinh Đinh quay đầu, nhìn thấy Trương Nhã Nhã liền quay đi.
Giang Nguyên thắc mắc: “Ai gọi em vậy?” Cậu nương theo hướng giọng nói phát ra, liền nhìn thấy người đàn ông nói chuyện với cậu khi nãy.
Giang Nguyên cho rằng người đàn ông đó là cha của bạn học Ôn Đinh Đinh, cậu lập tức chào hỏi: “Chào anh.”
Trương Giản Dương: “...”
Hắn nhìn tài xế từ trên chiếc Hồng Kỳ xuống mở cửa xe cho Giang Nguyên, không giấu được khiếp sợ.
Tên này là… Chủ của xe Hồng Kỳ L9?!
Thấy Trương Giản Dương không đáp lại, Giang Nguyên xoay người, đỡ Ôn Đinh Đinh lên xe, sau đó khom người chui vào trong xe.
Trương Nhã Nhã quơ quơ tay trước mặt Trương Giản Dương: “Ba nhìn cái gì vậy?”
Trương Giản Dương nhìn chiếc Hồng Kỳ rời đi, thấy đó là một chiếc xe mới coóng, có gắn biển số tạm thời.
Trương Giản Dương cúi đầu hỏi con gái: “Nhã Nhã, không phải con nói ba của đứa câm trong lớp con đã chết rồi sao, vậy lúc nãy người đón nó là ai vậy?”
Trương Nhã Nhã lắc đầu: “Con không biết.”
*
Giang Nguyên mua xe trong tình huống vô cùng cấp bách.
Xe MPV phải đưa Lục Viễn đến phim trường, đón Ôn Đinh Đinh mà bắt xe thì không tiện nên mới quyết định mua một chiếc xe.
Cậu không biết nhiều về xe, nhớ năm ngoái có quảng cáo Hồng Kỳ là một chiếc xe mang phong cách cổ điển, mà cậu thì lại có số của giám đốc nơi đó.
Sau khi gọi điện, giám đốc đã giới thiệu cho cậu mẫu mới nhất, chuyển khoản xong toàn bộ số tiền, một lát sau tài xế lập tức đánh xe tới.
Sau khi lên xe, Giang Nguyên cầm cặp sách giúp Ôn Đinh Đinh, phát hiện phía mặt trước cặp sách có gắn một con búp bê vải.
“!!!” Giang Nguyên sửng sốt, đây là thứ gì? Cậu chỉ vào búp bê rồi hỏi cô bé: “Cái này từ đâu ra vậy?”
Ôn Đinh Đinh nhìn búp bê, cô bé quý trọng ôm vào trong ngực: “Anh trai mua.”
Giang Nguyên cảm động, Lục Viễn này định bắt đầu từ con búp bê để bồi dưỡng em gái 8 tuổi thành fans của cậu.
Cậu đã bằng này tuổi nhưng vẫn còn có fans nhí!
Lục Viễn tinh tế quá đi!
Giang Nguyên gỡ kính râm xuống, vừa định nói gì thì Ôn Đinh Đinh đã mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu.
Anh này giống y đúc anh Giang Nguyên luôn! Chẳng qua giọng nói hơi khác, giọng anh Giang Nguyên ấm áp như gió xuân cơ.
Ôn Đinh Đinh lại cúi đầu, cô bé nhìn búp bê Giang Nguyên bị làm dơ, nước mắt đã chực rơi.
Chẳng mấy chốc,nước mắt nhỏ từng giọt lên khuôn mặt của búp bê.
Giang Nguyên sững sờ, sao đột nhiên lại khóc?!
Cậu nhanh chóng rút một tờ giấy lau nước mắt cho Ôn Đinh Đinh, ngơ ngác hỏi: “Có chỗ nào khó chịu sao? Hay là đói bụng?”
Ôn Đinh Đinh lắc đầu, khóc càng lớn.
Chân tay Giang Nguyên luống cuống, cậu học theo Lục Viễn, vỗ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Ôn Đinh Đinh, lấy ra chiêu dụ người duy nhất: “Anh đưa em đi mua đồ, hay là cho em lì xì, em muốn bao nhiêu anh sẽ cho em bấy nhiêu, được không?”
Cậu có mấy đứa em cùng cha khác mẹ, mỗi lần gặp mặt chỉ cần cho một ít quà hay bao lì xì là đã vô cùng vui vẻ.
Ôn Đinh Đinh lắc đầu, cô bé viết: “Em muốn anh trai.”
—-
Giang Nguyên không biết Lục Viễn sẽ quay phim tới tận nửa đêm.
Chờ đến khi anh xong việc, Ôn Đinh Đinh đã ngủ thiếp đi. Cô bé đắp một cái chăn, nằm cuộn tròn ở băng ghế sau.
Lục Viễn bất ngờ: “Cậu đi đón Đinh Đinh?”
Giang Nguyên gật đầu, trong lòng cậu, em gái của Lục Viễn chính là em gái của cậu, đón em gái tan học là chuyện hiển nhiên!
Có điều cậu không định nói như vậy, chỉ kéo nhẹ dây đeo khẩu trang: “Bạn của anh đúng lúc bận việc, mà tôi lại rảnh rỗi, cứ cho là đi dạo đi.”
Lục Viễn: “Cảm ơn.” Tầm mắt anh đảo qua khẩu trang trên mặt Giang Nguyên: “Cậu vẫn đeo khẩu trang này à?”
Cũng phải, bằng không nhìn thấy anh Giang Nguyên mà mình thích nhất, Đinh Đinh còn lâu mới ngủ như này.
Giang Nguyên hơi ngại ngùng: “Miệng của tôi còn chưa hết sưng, sợ dọa em gái anh.”
Khóe miệng Lục Viễn giương cao: “Cho dù cả mặt cậu có sưng phù thì Đinh Đinh cũng sẽ không bị dọa đâu”. Con bé đau lòng còn không kịp nữa là.
Giang Nguyên chớp chớp mắt, trẻ con bây giờ đều to gan như vậy à?!
Hồi còn nhỏ cậu rất sợ những thứ này. Cậu từng diễn khách mời trong một bộ phim siêu nhiên lấy bối cảnh xưa, diễn nam chính khi còn nhỏ ăn cả trăm trái tim heo nên buổi tối bị biến thành heo.
Khoan đã!!
Cậu nghĩ ra rồi!
Sức người không thể thay đổi tình yêu của Lục Viễn đối với cậu, vậy có thể dùng sức mạnh thần bí!
Giang Nguyên cảm thấy mặt trời chân lý chói qua tim.
Nếu là trước kia, cậu có chết cũng không tin vào bói toán, không tin vụ cầu phúc trước khi quay của đoàn làm phim. Nếu thật sự có tác dụng, vậy thì sẽ chẳng có sự khác nhau giữa phim hot và phim dở.
Nhưng hiện tại, việc cậu đang sống sờ sờ ngồi trên xe là một minh chứng sống!
Cậu chết rồi còn có thể sống lại, vậy chuyện tìm được người làm cho Lục Viễn hết yêu cậu là hoàn toàn có khả năng.
Giang Nguyên đã tìm được biện pháp, chỉ một lần thôi, Lục Viễn sẽ không còn coi cậu là ánh sáng của cuộc đời anh nữa!
Cách một lớp khẩu trang, Lục Viễn vẫn nhận ra sự vui sướng của Giang Nguyên, anh nhìn chiếc xe mới: “Cậu thật sự đi mua xe?”
Giang Nguyên hoàn hồn, cười đến nỗi đụng vào vết thương cũng không thấy đau, gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu anh thích thì cứ lấy mà dùng, nếu không thích thì chúng ta sẽ mua cái mới.”
Lục Viễn : “...”
—
Trở lại bệnh viện, Giang Nguyên không đi nghỉ ngơi ngay. Cậu cảm thấy chuyện bí mật như thế thì chỉ nên tự làm.
Cậu lấy di động tìm thông tin các thầy bói có tiếng trong thành phố, máy đề cử rất nhiều người.
Phần lớn là chỉ cần thêm Wechat, tư vấn miễn phí.
Giang Nguyên nghĩ thầm “của miễn phí là của ôi”. Cậu cẩn thận lựa chọn, cuối cùng chọn người có giá cao nhất– thầy bói chuyên xem chuyện tình duyên.
Tất cả bình luận đều là—-
Thầy phán quá chuẩn!
Lời của thầy rất linh nghiệm, đỉnh!
Cảm ơn thầy, vô cùng linh nghiệm.
Tìm thầy này đúng là không sai mà.
Tôi đã từng đến địa chỉ thật rồi, thầy bói trông như tiên vậy, chuẩn mặt của cao nhân!
Sau khi làm theo cách của thầy, tôi lập tức có bạn trai.
…
Giang Nguyên vô cùng hài lòng, tất cả đều là khen ngợi, nhất định rất tốt.
Cậu tràn đầy mong chờ thêm Wechat đối phương.
Thầy bói chấp nhận kết bạn rất nhanh, lập tức gửi tin nhắn: [Muốn xem đường tình duyên hay xem ngày lành?]
Giang Nguyên trả lời: [Không, muốn cắt duyên.]