“Lục Viễn là ai?”
Lưu Tông Lương lần đầu nghe thấy tên này, ông ta không phụ trách nhóm thực tập sinh này.
Một nhân viên ở bộ phận kế hoạch lập tức khẽ giới thiệu với ông ta, Lưu Tông Lương suy nghĩ rồi dặn dò: “Gọi cậu ta lên đây một chuyến.”
Lưu Tông Lương thực tế chỉ làm cho có, bạn cùng nhóm với Giang Nguyên đã sớm được công ty quyết định, gọi ai đến cũng không có tác dụng, nhưng nếu Giang Nguyên đã mở miệng thì ông ta cũng phải nể mặt cậu.
Nhân viên gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Giang Nguyên nhìn cánh cửa mở rộng, càng nghĩ càng đắc ý.
Sau khi cậu sống lại thì càng ngày càng thông minh.
Ba tháng nữa là Lục Viễn sẽ debut, nghĩa là vẫn còn phải nghèo khổ thêm ba tháng, nếu tạo nhóm với anh, anh sẽ không cần đội nắng đạp xe nữa.
Lục Viễn yêu cậu như vậy, cậu dẫn anh cùng đi kiếm tiền là chuyện đương nhiên!
Bên trong phòng luyện tập, giáo viên thanh nhạc đang giảng bài thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Giáo viên thanh nhạc giơ tay ý bảo dừng lại, nói về phía cửa: “Mời vào.”
Nhân viên bộ phận kế hoạch đẩy cửa ra, đứng ở cửa nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lục Viễn, anh ta cười nói: “Lục Viễn, đi theo tôi đến phòng họp.”
Những thực tập sinh khác lập tức nhìn về phía Lục Viễn một cách hâm mộ, người của bộ phận kế hoạch đến gọi thì gần như xác định có thể được debut.
Ánh mắt Lục Viễn xẹt qua vẻ kinh ngạc, anh bình tĩnh đi ra ngoài.
Đến phòng họp, Lục Viễn thấy Giang Nguyên, lập tức có suy đoán trong lòng.
Đoạn thời gian trước, nhóm thực tập sinh có đồn là Giang Nguyên muốn thành lập một nhóm nam.
Hơn nữa gần đây Giang Nguyên hay qua lại với Lục Viễn, xem ra là đang cân nhắc anh.
Cửa thang máy ngoài phòng họp kêu “ting”một cái, tai Giang Nguyên vẫn đang dựng thẳng, nghe thấy tiếng động bèn lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như đang thờ ơ.
Không được để Lục Viễn biết cậu tìm anh để lập nhóm, càng không thể để Lục Viễn phát hiện là cậu rất mong chờ.
Tuyệt đối không được để cho Lục Viễn ảo tưởng, cậu phải tuyệt tình lên!
Đầu khác của bàn hội nghị, Lưu Tông Lương nhìn Lục Viễn từ trên xuống dưới, khẽ gật đầu.
Vẻ ngoài rất xuất sắc, chưa biết năng lực nghiệp vụ như nào.
Vốn Lưu Tông Lương chỉ hơi có hứng thú, hiện tại ông ta lại thật sự muốn nhìn thực lực của Lục Viễn.
Ông ta hỏi: “Biết hát <> không?”
Đương nhiên Lục Viễn biết! Giang Nguyên tự tin, Lục Viễn thích cậu như vậy, chắc chắn sẽ hát vanh vách tất cả bài hát của cậu.
Quả nhiên, cùng lúc đó Lục Viễn nói: “Biết.”
Lưu Tông Lương gật đầu: “Hát một đoạn.”
Giang Nguyên lập tức vểnh tai, tuy kiếp trước cậu và Lục Viễn ở cùng một công ty, nhưng cậu vẫn chưa được nghe anh hát bao giờ.
Ánh mặt trời nóng rực bị cửa sổ sát đất ngăn cách ở bên ngoài, giọng hát của anh lại mang đến hơi nóng mãnh liệt hơn.
Nếu giọng của Giang Nguyên dựng nên giấc mơ đẹp cho người nghe, vậy giọng hát của Lục Viễn lại chứa sự hăng hái tiến về phía trước.
Giang Nguyên không nhịn được phải quay đầu nhìn anh.
Thật ra kỹ năng ca hát của Lục Viễn cũng chỉ tầm trung, nhưng tình cảm được bộc lộ trong giọng hát dễ dàng tác động đến lòng người nghe.
Lục Viễn hát một đoạn ngắn, sau khi anh hát xong, phòng họp vốn im lặng vang lên tiếng vỗ tay.
Lưu Tông Lương và nhân viên công tác khác kinh ngạc nhìn về phía Giang Nguyên, Giang Nguyên lại không để ý ánh mắt của bọn họ, tiếp tục vỗ tay: “Hát rất hay!”
Lục Viễn hơi gật đầu.
Lúc này Lưu Tông Lương cũng xác định rằng Lục Viễn quả thật có tiềm lực, ông ta thì thầm với trợ lý bên cạnh, trợ lý kéo ghế ra, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Lưu Tông Lương lại hỏi Lục Viễn: “Am hiểu kiểu vũ đạo nào?”
Lục Viễn: “Không am hiểu.”
“Không phải chứ, lần trước anh….” Giang Nguyên kịp thời im miệng, suýt chút đã để lộ chuyện ở lễ trao giải!
Nhưng Giang Nguyên thật sự rất buồn bực, vì sao Lục Viễn lại nói dối?
So với ca hát, Lục Viễn càng giỏi về vũ đạo hơn mới đúng, động tác cơ thể của anh rất linh hoạt.
Lưu Tông Lương hơi đăm chiêu, ông ta hỏi qua Lục Viễn mấy vấn đề rồi cho anh ra ngoài.
Lục Viễn rời đi không bao lâu, trợ lý Lưu Tông Lương cầm một văn kiện về.
Lưu Tông Lương rút tài liệu nhìn một lúc, sắc mặt nặng nề. Thời hạn hợp đồng giữa Lục Viễn với M&M chỉ còn lại một năm ba tháng.
Thời hạn ngắn như vậy sẽ không dễ khống chế.
Lưu Tông Lương đóng tư liệu của Lục Viễn lại, ngẩng đầu cười cười với Giang Nguyên: “Yêu cầu của cậu công ty sẽ thảo luận, cậu đi trước đi, có kết quả tôi sẽ thông báo cho cậu.”
Giang Nguyên gật đầu, đi tới cửa, quay đầu lại nhấn mạnh lần nữa: “Tôi chỉ tạo nhóm với Lục Viễn.”
Lưu Tông Lương không kìm được mà hỏi: “Các người là bạn bè?”
Giang Nguyên không chút do dự trả lời: “Đương nhiên.”
*
Giang Nguyên đi ra khỏi phòng họp, đến thẳng phòng luyện tập, kết quả không có ai ở trong, cậu lại chạy đến căn tin, vẫn không thấy Lục Viễn.
“… Đi rồi?” Giang Nguyên lẩm bẩm xoay người, thang máy vừa dừng, cửa thang máy mở ra, Lục Viễn và Đào Dịch Nhiên cùng bước ra.
Giang Nguyên: “…”
Tình huống gì đây!
Vì sao hai người bọn họ lại cùng đi ra khỏi thang máy?! Không lẽ Lục Viễn phỏng vấn xong thì đi tìm Đào Dịch Nhiên? Quan hệ của bọn họ tốt như vậy sao?
Giang Nguyên cố gắng nhớ lại, kiếp trước rõ ràng cậu không thấy Lục Viễn và Đào Dịch Nhiên có quan hệ gì.
Giang Nguyên híp mắt đánh giá Đào Dịch Nhiên. Lúc trước Đào Dịch Nhiên có thể đâm sau lưng cậu, tất nhiên cũng có thể đâm sau lưng Lục Viễn.
Cho dù quan hệ của bọn họ tốt đến đâu, cậu cũng sẽ phá hỏng!
Đào Dịch Nhiên nhìn thấy Giang Nguyên thì kinh ngạc trong chớp mắt, nhưng cậu ta lại nhanh chóng nở nụ cười: “Anh Nguyên, anh cũng đến nhà ăn hả.”
Giang Nguyên gật đầu, vẫn nhìn cậu ta chằm chằm như cũ.
Đào Dịch Nhiên bị cậu nhìn đến mức sởn tóc gáy, cậu ta sờ khóe miệng theo bản năng, thấy không còn dấu vết gì mới hỏi: “Anh ăn xong rồi sao? Em còn chưa ăn…”
“Không.” Giang Nguyên ngắt lời cậu ta, nhấn mạnh: “Ngay cả bữa sáng tôi còn chưa ăn.”
Đào Dịch Nhiên: “…” Cậu ta thử hỏi: “Nếu không thì đi cùng…”
“Được!” Cậu ta còn chưa nói xong, Giang Nguyên lập tức xoay người bước nhanh về khu tự phục vụ.
Đào Dịch Nhiên: “…” Khóe mắt cậu ta giần giật, không tình nguyện đi theo.
Từng có kinh nghiệm nên lần này Giang Nguyên lấy bánh mì và cháo trắng, một đĩa cải luộc, một ly nước lọc, lấy bốn thứ này chắc sẽ không sao đâu nhỉ!
Giang Nguyên ngồi xuống theo Đào Dịch Nhiên, cậu cầm bánh mì cắn một miếng nhỏ, không thấy gì, cậu lại ăn cháo, vẫn ổn!
Giang Nguyên yên tâm, nhưng mà giây tiếp theo, cậu phát hiện có gì đó không đúng, Lục Viễn đâu?
Lực chú ý của cậu vẫn luôn đặt trên người Đào Dịch Nhiên mà quên mất Lục Viễn…
Giang Nguyên nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng phát hiện Lục Viễn ăn cơm một mình, đang ngồi cách đây rất xa.
“…”
Giang Nguyên hóa đá. Cho nên… Lục Viễn và Đào Dịch Nhiên, chỉ trùng hợp đi cùng thang máy mà thôi…
“Anh Nguyên, em có thể hỏi một vấn đề không?” Đào Dịch Nhiên ở đối diện thật sự rất tò mò, cậu ta đánh vỡ sự im lặng.
Giang Nguyên xé bánh mỳ: “Không thể.”
Sắc mặt Đào Dịch Nhiên cứng đờ, Giang Nguyên lại ngẩng đầu, nháy mắt với cậu ta mấy cái: “Đùa thôi, hỏi đi.”
Đào Dịch Nhiên nhịn xuống cảm giác muốn chửi tục, cậu ta hỏi nhỏ: “Nghe nói anh muốn lập nhóm với Lục Viễn?”
Động tác cắn bánh mì của Giang Nguyên dừng lại, đây là Khương Thái Công câu cá, có người tình nguyện cắn câu sao?
Cậu còn chưa tìm ra cách để thăm dò mối quan hệ giữa Đào Dịch Nhiên và Lục Viễn, Đào Dịch Nhiên đã tự mình đưa đến cửa!
Giang Nguyên cũng thì thầm: “Lục Viễn nói cho anh?”
Đào Dịch Nhiên sửng sốt: “Anh ấy không nói cho em biết.”
Giang Nguyên ngạc nhiên nói: “Vậy ai nói cho anh?”
Đào Dịch Nhiên vốn không muốn công khai mối quan hệ của cậu ta và Lưu Tông Lương, nhưng Giang Nguyên vẫn luôn khinh thường cậu ta, Đào Dịch Nhiên ám chỉ nói: “Còn ai ngoài sếp Lưu nữa.”
Con người Giang Nguyên chợt co lại, Đào Dịch Nhiên thấy vậy thì đắc ý, cho dù Giang Nguyên hot thì sao, không phải vẫn là người làm công cho giám đốc Lưu đó thôi.
Đào Dịch Nhiên cầm cốc cà phê lên, thong dong uống một ngụm.
Giây tiếp theo, Giang Nguyên giật mình nói: “Thì ra ông ta là cha của anh!” Khó trách Lưu Tông Lương tâng bốc Đào Dịch Nhiên như vậy, ầm ĩ hồi lâu, hóa ra là con ruột!
“Phụt!”
Ngụm cà phê Đào Dịch Nhiên vừa uống trực tiếp phun ngược lại, cậu ta tức đỏ bừng mặt, lấy khăn lau qua miệng, tăng âm lượng thêm vài phần: “Ông ta không phải là cha tôi!”
Giang Nguyên nghĩ lại cũng đúng, một người họ Lưu, một người họ Đào, cậu gật đầu: “Ủa, là chú sao? Chú bên ngoại hay chú bên nội? Chú là bạn ba anh?”
Đào Dịch Nhiên không ăn nổi nữa, cậu ta ném khăn đi. Lúc này Giang Nguyên mới gọi cậu ta lại: “Đào Dịch Nhiên!”
Đào Dịch Nhiên hít một hơi thật sâu, quay đầu lại: “Còn chuyện gì?”
Giang Nguyên chỉ vào biểu ngữ trên tường — Dùng bữa văn minh, giữ gìn vệ sinh.
Còn nghiêm túc nói: “Anh không dọn mâm.”
Đào Dịch Nhiên vò tóc, nghiến răng: “Cảm ơn anh Nguyên nhắc nhở!”
Cậu ta dọn sơ qua bàn ăn, nhanh chóng bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.
Giang Nguyên mờ mịt, Đào Dịch Nhiên bị làm sao vậy? Không phải vừa nãy đang nói chuyện rất vui sao…
Giang Nguyên lắc đầu, nhìn Lục Viễn ở phía xa rồi bưng mâm sang.
*
Lục Viễn đang ăn cơm, bỗng nhiên mùi quýt quen thuộc tới gần, sau đó có người ngồi đối diện anh.
Lục Viễn không phản ứng lại, tiếp tục ăn cơm.
Giang Nguyên chờ Lục Viễn chào hỏi cậu, chờ hoài chẳng thấy dù Lục Viễn đã ăn xong, cậu chớp mắt vài cái, Lục Viễn tập trung ăn cơm vậy sao? Ánh trăng sáng của mình tới mà cũng không biết.
Cậu ho nhẹ một tiếng: “Lục Viễn.”
Lục Viễn ăn xong bèn buông đũa xuống, ngẩng đầu lên.
Giang Nguyên hỏi: “Vì sao anh nói dối?” Cậu bổ sung: “Tôi nghe người khác nói, vũ đạo của anh rất tốt.”
Lục Viễn trả lời thẳng thắn: “Không muốn chung nhóm với cậu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đáp án ngoài dự đoán, Giang Nguyên phản ứng vài giây mới hiểu được.
Quả thật, thành lập nhóm với cậu, nghĩa là về sau phần lớn thời gian của Lục Viễn đều phải ở bên cậu, Lục Viễn lo không khống chế được tình cảm cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không phải có bài hát tên là <> sao, biến thứ tình cảm kìm nén này thành chấp niệm của anh, Lục Viễn tiếp xúc nhiều với cậu thì có khi sẽ không còn thích cậu nữa.
Xa thơm gần thối?
Hình như có một thành ngữ như vậy nhỉ?
Giang Nguyên càng phân tích càng thấy việc lập nhóm với Lục Viễn quá đúng đắn, quả thật là chuẩn chỉnh luôn.
Cậu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Không muốn cũng không được, đây là do công ty sắp xếp, công ty bồi dưỡng anh cũng không dễ dàng, bây giờ đã đến lúc anh báo đáp.”
Cậu lôi nguyên câu nói của Chung Nghĩa Tề ra.
Lục Viễn nhìn cậu: “Tôi có người đại diện.”
Ý của anh là: anh có người đại diện, sẽ không lập nhóm chung với cậu và Chung Nghĩa Tề. Nhưng Giang Nguyên lập tức nói: “Không sao, tôi cũng có người đại diện mới.”
Đúng lúc này có một giọng nói cách đó không xa vang lên : “A Viễn!”
Giang Nguyên nhìn qua, cậu chớp mắt vài cái, chỉ vào Lý Kế Hựu đang vô cùng mệt mỏi: “Nhìn đi, anh ấy đến rồi.”