Nói đến đây, Liễu Miên Đường hít một hơi thật sâu: “Cũng may tiệc mừng thọ của thái phi hàng năm đều tổ chức, mặc dù năm nay “Ngọc thiêu sứ phường” của chúng ta đã bỏ lỡ, nhưng vẫn còn năm sau. Chỉ là Vương gia quyền quý, không biết lúc nào mới đến trấn Linh Tuyền chúng ta. Chi bằng ta hỏi thăm lộ trình của hắn, nửa đường đi ngăn đón, dâng cống bảo vật trong cửa hàng chúng ta. Nếu được Vương gia đánh giá cao, sang năm ta sẽ đặc biệt giúp thái phi nung một chiếc đĩa gốm, vẽ chân dung Vương gia lên, lại thêm hai chữ thọ nho nhỏ trong hai con mắt, nhất định sẽ chiếm được niềm vui của thái phi…”
Thôi Hành Chu nghe thấy sáng kiến thọ lễ khác người của Miên Đường, quả nhiên cười thành tiếng, chỉ là tiếng cười có chút ý vị thâm trường.
Nhưng nụ cười này của hắn cũng khiến Lý ma ma và Mạc Như ở bên kia âm thầm đổ mồ hôi lạnh dùm Liễu nương tử thiếu hiểu biết.
Nụ cười của Thôi Hành Chu khẽ nhạt đi, ôn hòa nói: “Nàng cũng không phải là cướp bóc thổ phỉ, nào có đạo lý ngang nhiên ngăn xe quan được? Đến lúc đó, e rằng đĩa còn chưa được trình lên đã bị đánh mấy gậy sát uy bổng rồi. Hơn nữa, những lời như nàng nói về bức tranh có chữ thọ trong mắt ... Sợ là chỉ có Vương gia bằng lòng, còn vị Trần tiên sinh cao ngạo kia không chịu làm việc thô tục thế này đâu!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT