Thôi Hành Chu cảm thấy cuộc tán gẫu này có thể kết thúc tại đây, liền từ từ nhắm hai mắt nói: “Ta sẽ không nạp thiếp.... Thời gian không còn sớm, mau đi ngủ đi, sáng mai ta còn phải đến quan phủ làm rõ mọi chuyện nữa.”

Hắn không nói dối, mình thật sự sau này không có ý nghĩ nạp thiếp, chỉ là thê tử của hắn cũng không phải là nữ nhân bên gối này thôi.

Nghe Thôi Cửu nói thế, trong lòng Miên Đường nhất thời nhẹ nhàng. Phu quân là một người điềm đạm nhã nhặn chứ không giống mấy nam nhân nông cạn, bóng bẩy như quan nhân ở vựa gạo phố Bắc, nàng thật sự không nên đi suy nghĩ lung tung.

Lúc này trăng sáng treo trên cửa sổ, Miên Đường hài lòng nhắm mắt nằm sát bên cạnh tướng công.

Đợi hô hấp người bên cạnh bình ổn, Thôi Hành Chu chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn nữ nhân đang ngủ say, khuôn mặt nàng phấn nộn tựa như nồi sữa đậu nành mới nấu xong…

Ngày hôm sau, Thôi Hành Chu dậy rất sớm, Lý ma ma cũng bắt đầu nấu ăn từ sớm.

Hoài Dương vương tới đây, tuy là để thừa dịp ổn định tình hình mất trí nhớ của nữ nhân, nhưng sau khi đi tới đi lui nhiều lần như vậy, ngược lại có cảm giác phố Bắc như hành quán* vậy.

*hành quán (行馆): tương tự như khách sạn, là nơi ở tạm thời của các quan chức cũ khi họ đi công tác.

Mặc dù không được danh giá như Vương phủ, nhưng so với quân doanh mà hắn quen ở thì thoải mái và dễ chịu hơn nhiều. Thêm nữa Lý ma ma là lão bộc hắn quen thuộc, lại còn làm thức ăn rất vừa miệng. Thôi Hành Chu vui mừng ăn xong bữa sáng ở đây rồi mới rời đi.

Bởi vì mấy ngày nay muốn nấu cơm cho Trần tiên sinh đó, hắn phải đi nhìn chằm chằm món thịt kho tàu do Lý ma ma làm, vì vậy nhà Bắc mới mua không ít thịt lợn. Hôm qua Lý ma ma đã tách mỡ ra rồi, được nguyên một miếng mỡ lợn, dứt khoát đem đi đun sôi, thế là một bình mỡ lợn thơm ngào ngạt mới ra lò, dầu giòn còn lại đem trộn với muối cũng để lên bàn ăn.

Loại đồ ăn này ở trong Vương phủ tuyệt đối không được để trên bàn ăn của chủ tử. Đây là lần đầu tiên Thôi Cửu ăn, cũng rất thích, vừa giòn vừa thơm, trong chốc lát đã ăn hết nửa bát.

Sau khi ăn xong, hắn nhìn thời gian, cũng không thể chậm trễ, liền nói với Miên Đường sẽ đến quan phủ điều tra, sau đó sẽ không tới mà trực tiếp lên núi tiếp tục trau dồi kỹ năng đánh cờ của mình cùng với lão sư.

Lúc ra khỏi cổng lớn, khi xe ngựa của hắn rẽ qua chỗ ngoặt, có ám vệ từ sân một hộ nhà vội vã chạy ra, đến bên xe ngựa thì thầm: “Khởi bẩm Vương gia, tên hái hoa tặc* đã được đưa đến trại hành quyết trong quân doanh rồi….. Ngài xem có muốn lại phái đưa ra tòa quan phủ không?”

*Trong các bộ phim lịch sử, mọi người thường thấy có nhân vật yêu râu xanh chuyên thâu hương trộm ngọc, hủy hoại danh tiết của những thiếu nữ thuần khiết. Nhân vật này thường được gọi là "hái hoa tặc".

Thôi Hành Chu nhớ ra bởi vì tên tặc tử này chọc Liễu tiểu cô nương mắng Hoài Âm Vương là ngu xuẩn, nhất thời cảm thấy không thích hợp, lạnh lùng nói: “Không cần, đánh xong sát uy bổng* rồi lưu đày đến Lĩnh Nam, để tên rác rưởi đó chết mục xương ở đó.”

*sát uy bổng (杀威棒): Một loại hình phạt. Vào thời cổ đại, trước khi các tù nhân bị đưa vào nhà tù hoặc đi lưu đày nơi biên cương sẽ bị tra tấn bằng gậy nhằm mục đích giết khí thế cao ngạo và khiến tù nhân khuất phục, thường sẽ bị đánh mười hoặc hai mươi trượng, cây trượng dùng để đánh gọi là sát uy bổng

Như thường lệ, hắn đi ra ngoài rất sớm, đáng lý sẽ không gặp được bất kỳ láng giềng nào. Nhưng khi xe ngựa đi tới đầu phố lại nhìn thấy một người đàn ông nồng nặc mùi rượu bị nhốt trước cánh cửa đóng chặt, vừa nện cửa vừa mắng: “Con tiện tì, cũng dám nhốt chủ tử của ngươi ở ngoài, ta bán ngươi một lần thì cũng có thể bán lần hai, để xem ta có bán người vào phố nhỏ hay không! Để ngươi ngày nào cũng làm chuyện lấy lòng đàn ông! Nương tử, nàng vậy mà nghe tiện nhân xúi giục, không cho tướng công của nàng vào nhà!”

Nương tử trong miệng hắn không nói gì, ngược lại phía trong cửa lại tràn đầy căm phẫn: “Ta là hồi môn nha hoàn của phu nhân, cho dù bán cũng không tới phiên ngươi! Hồi đó phu nhân của ta không chê nhà ngươi nghèo, bỏ ngoài tai phụ mẫu phản đối, nhất định phải gả cho người sa cơ thất thế như ngươi. Thế mà ngươi lấy của hồi môn của phu nhân đi mua bán, ở bên ngoài nuôi kỹ nữ! Phu nhân nhà ta không chịu được mùi ô uế như vậy, nhất quyết phải hòa ly, ngươi yêu ai cưới ai tùy thích! Nhưng có một điều, cửa hàng kia là đồ cưới của phu nhân ta, không có nửa xu liên quan đến ngươi, mau đưa gạo dầu của ngươi cút xéo khỏi đây!”

Nghe đến đây, Thôi Hành Chu trong xe ngựa đã hiểu rõ. Đây có lẽ là Trương gia mời “khuyển thần”* xua đuổi tà ma.

*nguồn gốc:

(http://truyenxuatichcu.com/than-thoai-nhat-ban/khuyen-than-inugami-%E7%8A%AC%E7%A5%9E.html)

Có vẻ vị nương tử nhà Trương gia này vốn mềm lòng không để ý, nhưng lại nghe lời khuyên nhủ của Liễu Miên Đường, chuộc lại nha hoàn trung thành ở nhà mẹ đẻ về. Cũng không biết ngoài chuyện này Liễu Miên Đường còn đưa ra ý tưởng gì cho nương tử kia nữa.

Bây giờ xem ra, nếu Liễu Miên Đường không bị bọn sơn phỉ cướp bóc, thì cũng đủ cho thương gia chân chính nhà họ Thôi uống một bình*, thích buôn chuyện thị phi như thế, chắc chắn là không hiền…. Trọng yếu nhất là cũng không sợ rước phiền toái vào người.

*uống một bình (喝一壶): một câu nói của người Trung Quốc, có nghĩa là “đủ để chết ngạt”, hay để mô tả lần cuối cùng, bị mất mát hoặc học được một bài học. Ở đây có lẽ nói LMĐ làm người khác gặp khó khăn, cho bọn họ một bài học.

Thôi Hành Chu quyết định chờ đến lúc ám vệ ở phố Bắc khi nãy rút đi, hắn phải chỉ dẫn tận tình cho Liễu Miên Đường thật tốt, để nàng tu tập đức tính cần có của một người phụ nữ đức hạnh, miễn cho con đường sau này của nàng không quá long đong, không những không bỏ được tính khí lưu manh mà còn nhiễm thêm tính chợ búa…..

Sự thật chứng minh, suy đoán của hắn không sai.

Qua ngày thứ hai, khi ám vệ đến báo tin sinh hoạt thường ngày của phố Bắc, tiếp tục nói đến chuyện thị phi của Trương gia, nói là phu thê cãi vã túi bụi, Trương nương tử rất quyết tâm gọi huynh đệ ruột thịt tới, thu lại cửa hàng nhà mình.

Trương tướng công không có nghề nghiệp, bị cô tình nhân kỹ nữ kia ghét bỏ vì ví tiền rỗng tuếch, thế là nhất phách lưỡng tán*. Sau đó, Trương tướng công không biết ở đâu nghe nói là do chính cô nương mới dọn đến Thôi gia đưa ra chủ ý cho lão bà dễ mềm lòng của hắn, lập tức giận tím mày tím mặt, sáng sớm hôm sau liền tới đập cửa nhà Thôi gia không ngừng la ó chửi rủa.

*nhất phách lưỡng tán (一拍两散): nghĩa đen là một đập gãy làm đôi, nghĩa bóng là chỉ sự tan vỡ của hai người.

Nghe vậy, Thôi Hành Chu đặt bút xuống, ngẩng đầu hỏi người ám vệ đứng bên cạnh bàn: “Liễu Miên Đường và hắn mắng nhau rồi?”

Tình báo lắc đầu nói: “Thế thì không có, mấy ngày nay cửa tiệm buôn bán không tốt lắm, nghe Lý ma ma nói là Liễu nương tử nóng nảy đến độ bốc ra lửa, khàn cả giọng, muốn mắng cũng mắng không ra. Nàng kêu bà lão câm bò lên cái thang, đem một thùng ‘dạ hương’* trực tiếp đổ lên đầu Trương tướng công….”

*dạ hương (夜香): có hai nghĩa, nghĩa một là hương hoa vào ban đêm hoặc là hương đốt, nghĩa hai là ‘phân’. Đây là một thuật ngữ văn minh cổ đại, mọi người tự hiểu nha =)))

Ám vệ sợ làm dơ bẩn vương gia nên chỉ nói có một nửa. Lúc đó tiếng khóc và tiếng mắng mỏ của Trương tướng công đã vỡ òa. Hắn có nhà nhưng không thể về, hầu như số tiền tiết kiệm hắn tích lũy được lúc trước đều bị kỹ nữ lừa gạt. Không có quần áo để thay, chỉ thấy một thân ướt tỏng tỏng, hôi thối gào khóc.

Cuối cùng vẫn là thê tử mềm lòng, thấy hắn đáng thương, lúc này mới mở cửa cho hắn đi vào thay quần áo.

Thôi Hành Chu nghe lời này cũng không ngoài ý muốn. Hiện giờ hắn cũng coi như nhìn ra tiểu nương tử này bản chất không sợ phiền phức, tổ ong vò vẽ cũng dám chọc, căn bản là nàng nhìn không vừa mắt.

Nếu là ngày thường, Thôi Hành Chu nghe được chắc chắn sẽ chau mày.

Nhưng mà Thôi Hành Chu nhiều ngày nay tâm tình rất không vui, mấy quốc lão trong triều vài ngày nay lại ngáng đường, chỉ nói hơn phân nửa bọn cướp ở Chân Châu đã bị tiêu diệt, Thôi Hành Chu lại không giải tán quân địa phương, bụng dạ khó lường, nhất định phải triệu nhập hắn vào kinh thành, ở trước mặt trách cứ.

Tiếp theo, nhóm quốc lão lại hết sức ca ngợi Thạch Nghĩa Khoan, tổng binh ở Thanh Châu, nơi tiếp giáp với Chân Châu. Nói hắn lấy đức phục người, dường như cố ý xoa dịu phản tặc Lục Văn, khi hai bên thương lượng ổn thỏa, Lục Văn liền muốn đưa các tướng cấp dưới về dưới trướng Thạch Nghĩa Khoan.

Thạch Nghĩa Khoan có thể ôm hết công lao trong việc bình định nạn trộm cướp mà không cần tốn nhiều sức.

Nếu có thể, Thôi Hành Chu cũng muốn giống như Liễu nương tử, không quan tâm xách vài xô dạ hương đổ lên đầu đám triều thần hoa mắt ù tai kia, còn có lên đầu của tên Thạch Nghĩa Khoan không biết xấu hổ, cho thỏa lòng phẫn uất của hắn.

Đáng tiếc thân làm một triều thần, thế mà không sung sướng bằng một tiểu nương tử ở phố Bắc….

Nghĩ đến đây, hắn phất phất tay, để cho ám vệ đi xuống.

Ai có thể ngờ rằng hắn đường đường là Hoài Dương vương uy phong lẫm liệt tay cầm trọng binh lại không thể sống thoải mái như một tiểu thương gia nương tử ở phố Bắc?

Đúng lúc này, đột nhiên có người đến bẩm báo, nói là Liêm tiểu thư cùng Liêm Hiên huynh đến quân doanh thăm hỏi vương gia.

Hóa ra từ sau tiệc mừng thọ của thái phi, Thôi Hành Chu chưa có trở về nhà. Đến nỗi do nhạc phụ* tương lai gửi mấy bức thư tiến cử đứa cháu trai cũng không có một cái hồi âm.

*cha vợ

Di mụ Liêm Sở không tránh khỏi phàn nàn rằng cháu trai cao quý quên mất chuyện, không chú ý đến chuyện nhà mình.

Thế nhưng Liêm Bính Lan linh cảm có điều gì đó không đúng, chỉ cảm thấy hình như biểu ca cố ý ‘quên’ để giáo huấn người Liêm gia. Vì vậy nàng ngăn cản mẫu thân, không cho bà thuyết phục phụ thân đi hỏi, thay vào đó, nàng cẩn thận hầm một ít đồ ăn nhẹ, mượn cớ nhờ huynh trưởng đưa nàng đi ngoại ô chơi xuân, ‘tiện đường’ ghé thăm Hoài Dương vương.

Cách này sẽ không coi là cố tình thể hiện, lại có thể bày tỏ sự quan tâm trân trọng của mình đối với biểu ca, càng có thể dễ dàng nhìn ra thái độ của vương gia đối với Liêm gia.

Huynh trưởng Liêm Hiên của Liêm Bính Lan và Thôi Hành Chu là bạn học, năm đó cả hai đều học tại thư viện kinh thành, vô cùng quen thuộc.

Chỉ là hắn sinh ra đã ốm yếu, tuy được nhận chức quan huyện thừa*, nhưng lại bị bệnh tình liên lụy, chưa thể đảm đương chức vụ nên phải tạm giữ chức rồi về quê. Nói cách khác cũng coi như là một người nhàn rỗi.

*huyện thừa (cửu phẩm): lo công văn, sổ sách trong huyện, phụ giúp Tri huyện

Nếu công tử Liêm gia đồng cảm với những bức họa phong cảnh, thì với Triệu Tuyền hành y tế thế* khác biệt một trời một vực.

*ca ngợi những người thầy thuốc cứu người khỏi bệnh

Vị này lòng mang ý chí đại bàng sải cánh, lại bị thân thể bệnh tật ốm yếu liên lụy mà lý tưởng “Hà đương kim lạc não, Khoái tẩu đạp thanh thu”* chưa thể hoàn thành.

*hai câu thơ trong bài thơ ‘Mã thi kỳ 05’ của tác giả Lý Hạ. Bài thơ tả cảnh sa mạc cát trắng mênh mông vùng biên giới tây bắc ngụ ý mong được vẫy vùng thoả chí và hình ảnh trăng lưỡi liềm treo trên núi Yên Nhiên ngụ ý mong được tin dùng để lập chiến công.

Liêm công tử uống rất nhiều chén thuốc, sở thích lớn nhất là cùng trò chuyện với vài người hiểu mình, bàn luận về quá khứ và hiện tại, bày tỏ cảm xúc của bản thân mình.

Cho nên khi bước vào doanh trại, nhìn thấy người bạn học cũ Thôi Hành Chu mặc một thân quân phục màu đen mạ vàng, cộng với những công văn chồng chất trên bàn, cấp dưới ra vào liên tục, trong lòng liền có cảm giác tự ti và uất hận đan xen.

Khi Hoài Dương vương gọi hắn là cữu ca* tương lai kiêm bạn học cũ, Liêm công tử nóng lòng nói ra đủ loại ý kiến ​​khác nhau của mình về việc quản lý Chân Châu, cũng có ý chỉ điểm ​​cho Hoài Dương vương, thế là Liêm Bính Lan ở một bên không thể chen vào.

Nhìn thấy ý cười khách sáo trên khóe miệng Hoài Dương vương càng ngày càng sâu, Liêm Bính Lan thật muốn dùng khăn tay chặn miệng huynh trưởng của mình, mặc kệ phép tắc mà một khuê nữ nên có.

Nếu không phải vì nữ tử ra vào quân doanh một mình bất tiện, hơn nữa những huynh đệ khác không ở Chân Châu, nàng dù có bị đánh chết cũng không muốn kéo Liêm Hiên huynh trưởng đến đây.

Uổng phí thời gian nàng ân tận tâm chỉ bảo, nói huynh trưởng vào quân doanh uống nhiều trà, bớt nói chuyện. Liêm Hiên vừa thấy sự nghiệp làm quan của mình đang rộng mở, hoàn toàn quẳng lời muội muội ra sau ót.

Bất quá nha hoàn Liên Hương đi theo Liêm Bính Lan rất lanh lợi. Vừa thấy chiếc khăn trong tay tiểu thư nhà mình nắm càng ngày càng chặt, lập tức hiểu ngay.

Nỗ lực giả vờ đưa trà cho công tử, ‘không cẩn thận’ làm đổ nửa bát trà lên trường sam của Liêm công tử, khiến Liêm công tử nhíu mày trách móc, cuối cùng đành phải dừng lại việc chỉ điểm tình thế vạn lý hà sơn*.

*lãnh thổ rộng lớn của một quốc gia

Liêm Bính Lan thầm thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ lúc huynh trưởng nghỉ mệt, ôn hòa cười với biểu ca: “Thái phi mấy ngày nay đều nhớ mong biểu ca, sợ binh doanh đồ ăn tẻ nhạt, cứ nhắc mãi sao ta không đến đưa chút thức ăn để điều chỉnh khẩu vị của biểu ca. Ngoài ra, những hạ tá điền ở Vương phủ mới gửi đến một giỏ ‘lục nguyệt hoàng’*, mặc dù con cua không to như những con cua thu nhưng thịt vẫn rất tươi sống và đầy đặn, cua thu còn không thể sánh bằng, ta đã cố ý cạo thịt cua, gói lại gạch cua đem đến cho biểu ca thưởng thức đây.”

*lục nguyệt hoàng: một loại cua lông màu vàng

Nói rồi, nàng lệnh cho Liên Hương bưng ra một đĩa bánh bao sốt gạch cua phong phú từ hộp thức ăn, bên trong lớp da mờ có thể nhìn thấy tràn đầy gạch cua.

Thôi Hành Chu khẽ cười, nói nhẹ tựa như viết “Đa ta biểu muội dụng tâm”, sau đó cầm lấy đôi đũa ngọc, kẹp một cái bỏ vào trong miệng.

Biểu muội này của hắn làm việc luôn khéo léo chu toàn đến nơi đến chốn, mặc dù chỉ gói năm cái bánh bao đem tới, còn dùng lòng trắng trứng chiên cùng sau đó làm thành trứng cua, lấy trang trí ngoài vành đĩa, rau củ cũng được tỉa khắc thành con cá cây rong, liếc mắt một cái, xa hoa lộng lẫy.

Nhưng đối với một người tập võ đang đói bụng như hắn mà nói, chỉ vừa bắt đầu ăn đã cảm thấy chưa đủ thỏa mãn.

*Tác giả có lời muốn nói:

Meo ~~~ Thôi Cửu: Thêm một chén dầu phi mỡ nữa!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play