Tên chủ tiệm bánh giữ chặt Thẩm Tinh Phong, thanh âm oang oang: "A, mọi người đến xem xem, giữa thanh thiên bạch nhật lại có người dám trộm đồ a! Còn coi Vương pháp ra gì không!"
Người qua đường lập tức vây xung quanh xem, cánh tay không ngừng đối Thẩm Tinh Phong chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Có tay có chân mà không tự mình lao động."
"Mới tí tuổi mà đã giở thói ăn cắp vặt như vậy, không biết cha mẹ dạy dỗ như thế nào."
"Nhất định phải bắt hắn lại đưa đến nha môn."
Mặt Thẩm Tinh Phong bừng, hai tai cũng đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi im lặng nhìn tên chủ tiệm.
Tên chủ tiệm bánh không chút liêm sỉ cười nói: "Vốn dĩ là nên đưa hắn đến nha môn, nhưng nhìn hắn còn nhỏ tuổi, ta cũng không muốn tính toán với hắn làm gì. Nhưng nói đi nói lại cũng đã ăn cắp đồ của ta, như vậy đi, ngươi đưa ta hai đồng ta sẽ thả ngươi đi." Đừng nói là hai đồng, đến nửa đồng trên người Thẩm Tinh Phong cậu cũng không có.
Cậu lạnh lùng nhìn tên chủ tiệm bánh kia không nói một lời.
Tên đó cười nói: "Đã không có tiền, vậy cũng phải đưa ta đồ vật gì đó, để ta xem xem, thanh kiếm kia của ngươi cũng không tồi...."
Đoạn nói xong tay hắn sờ vào thanh kiếm Ngự Tâm của cậu.
Thẩm Tinh Phong ôm chặt thanh kiếm của mình, dùng lực đập mạnh vào vai hắn rồi lập tức bỏ chạy.
Tên chủ tiệm ăn đau lùi lại phía sau hai bước, sắc mặt tối sầm lại, "Đồ ranh con, ta xem ngươi chạy đi đâu được!"
Hắn lập tức kêu mấy người phụ bưng bê trong tiệm đuổi theo cậu.
Thẩm Tinh Phong thở hổn hển chạy qua đám đông, không kịp hô hấp, lồng nhà lao đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim châm.
Sau một hồi chạy đi, cậu sớm đã chẳng còn chút sức lực nào.
Dưới chân trở nên mềm nhũn, đột nhiên vấp phải thứ gì đó, cậu ngã nhào về phía trước, Ngự Tâm cũng rơi ra cách đó mấy mét.
Cậu cắn chặt răng, đang chuẩn bị đứng dậy thì bị một bàn chân đạp mạnh lên lưng, một dòng máu trào ra từ cổ họng, sau đó phun ra ngoài.
Cậu nằm trên mặt đất bị những kẻ đuổi theo giữ lại.
Tên chủ tiệm bánh cười ha ha nhặt lên Ngự Tâm, sắc mặt mãn nguyện.
Hai mắt Thẩm Tinh Phong đỏ hoe, trông cậu giống như con thú dữ nhỏ, gầm lên vài tiếng phản kháng.
"Trả kiếm lại cho ta! Trả kiếm lại cho ta!"
"Có chuyện gì vậy?"
Đám người vây xem lập tức tản ra, một âm thanh như tiếng nước suối mùa xuân tháng ba mang đến cảm giác thư thái, đám người xung quanh tản ra hai bên đường lần lượt quỳ xuống tạo thành một mảnh bằng phẳng.
"Tham kiến Thái tử!"
"Tham kiến Thái tử!"
Người đến là Thái tử Đông cung, con trai cả của Hoàng thượng và Hoàng hậu hiện giờ, Duẫn Tu Minh.
Vị Thái tử này còn khá trẻ nhưng có tài, chưa đầy hai tư tuổi đã đủ lông đủ cánh, cho dù những vị Hoàng tử khác trong cung đỏ mắt ghen tị với hắn cũng không lay chuyển được địa vị hiện tại của hắn dù chỉ một chút.
Tề quốc mới thành lập được ba năm, hắn cũng đã ngồi vững trên vị trí Thái tử ba năm này.
Nếu như không có chuyện gì phát sinh, sau này hắn sẽ trở thành tân Hoàng đế.
Thái tử một thân áo choàng trắng bằng gấm, ăn mặc chỉnh tề trang nhã, khắp người không có gì quá phô trương, ánh mắt trầm lặng, nét mặt lãnh đạm, đôi môi đỏ mọng, con ngươi đen láy có vài phần ấm áp, nhìn bề ngoài trông có vẻ thân thiện, hòa nhã.
Thẩm Tinh Phong ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lại xuyên qua hắn, dừng lại trên người Tiêu Kì Hàn đang đứng bên cạnh.
Tiêu Kì Hàn siết chặt chiếc quạt gấp trên tay mình, ánh mắt sắc lẹm lướt hiện ra một chút lo lắng khó có thể nhận ra.
Tên chủ tiệm bánh đang quỳ phía dưới, Thái tử cúi đầu xuống hỏi: "Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Tên chủ tiệm bánh lạy hai cái sau đó vội vàng đáp, "Hồi bẩm Thái tử điện hạ, tên nhãi ranh này ăn cắp bánh màn thầu từ tiệm của tiểu nhân, tiểu nhân liền bắt hắn lại. Tiểu nhân chỉ làm chút sinh ý nhỏ, một chiếc bánh cũng là công sức khổ sở của tiểu nhân, làm sao có thể để hắn ăn cắp như vậy được...cho nên tiểu nhân liền bảo hắn đưa thanh kiếm của hắn cho tiểu nhân..."
Ánh mắt Thái tử dừng lại trên người Thẩm Tinh Phong, sau đó nhìn thanh kiếm Ngự Tâm.
Những người luyện võ chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra đó là một binh khí tốt.
Với những viên ngọc đỏ trên thanh kiếm chắc hẳn là món quà đầy yêu thương mà cha mẹ dành cho con cái của mình.
Thái tử nghĩ đến điều này, ánh mắt lại trùng xuống hai phần.
"Hắn ăn cắp đồ thì nên đưa đến cho nha môn xử lý theo quy định của pháp luật, vì sao ngươi lại cướp thanh kiếm của hắn?" Tên chủ tiệm bánh sắc mặt sợ hãi đến tái nhợt, không dám mở miệng nói thêm câu nào.
Thái tử lại nhìn sang Thẩm Tinh Phong, "Bây giờ đưa ngươi đến nha môn, ngươi có lời gì muốn nói hay không?"
Thẩm Tinh Phong nắm chặt tay lại, trong miệng gằn ra từng chữ: "Ta...không ăn cắp cái gì cả."
Tên chủ tiệm bánh vội vàng chống người lên, mở to mắt, chỉ tay vào Thẩm Tinh Phong, "A, tên ăn cắp, ngươi còn dám chối, mọi người đều nhìn thấy ta kiểm tra thấy trên người ngươi có bánh màn thầu! Thái tử điện hạ, người có thể hỏi người xung quanh xem, tiểu nhân không dám nói dối nửa lời."
Thái tử cau mày hỏi Thẩm Tinh Phong: "Ngươi có người chứng minh ngươi không ăn cắp hay không?" Thẩm Tinh Phong nắm chặt tay, một lúc sau mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Hai mắt Thái tử trầm xuống: "Nếu đã không có, vậy chỉ có thể bắt ngươi lại đưa đến nha môn." Hô hấp Tiêu Kì Hàn gấp gáp mấy phần, gần như vô thức tiến lên phía trước một bước.
Thái tử nghiêng đầu: "Kì Hàn, ngươi làm sao vậy?"
Tiêu Kì Hàn bừng tỉnh sau đó nhẹ giọng nói: "Chỉ là cảm thấy, người có thanh kiếm này, không giống con nhà nghèo, vì sao phải đi trộm mấy cái bánh màn thầu? Không bằng..."
Hai mắt Thẩm Tinh Phong đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dường như không muốn nghe thấy giọng nói kinh tởm này thêm chút nào nữa, trực tiếp ngắt lời Tiêu Kì Hàn.
"Là ta ăn đã cắp bánh."
Sắc mặt Tiêu Kì Hàn trắng bệch.
Tinh Phong....
Vì sao phải như vậy....
Thái tử không chú ý đến vẻ mặt Tiêu Kì Hàn: "Vậy là ngươi đã ăn cắp, nên phạt theo quy định của Đại Tề. Kì Hàn, ăn cắp, nên xử lý như thế nào?"
Yết hầu Tiêu Kì Hàn run lên hai cái, hơi cúi đầu xuống, đáp: "Phạt ba mươi gậy, nhốt vào trong nhà lao bảy ngày."
"Vậy thì đưa người đi đi."
Có người tiến lên kéo Thẩm Tinh Phong đi. Thái tử vừa rồi một trận uy phong, thần sắc nghiêm nghị.
"Kì Hàn, nghe nói đồ ăn Dương Châu ở Giang Đình Lâu là ngon nhất, không bằng chúng ta vào đó thử xem sao?" Tiêu Kì Hàn sắc mặt tái nhợt, lông mày cau lại lo lắng bất an, nhất thời không nghe thấy Thái tử nói gì.
Thái tử cau mày: "Kì Hàn?"
Tiêu Kì Hàn lúc này mới hồi thần, "Vâng thưa điện hạ."
Thái tử có vẻ không vừa lòng, "Ngươi đang nghĩ gì vậy? "
Tiêu Kì Hàn cười nhẹ: "Vừa nghe thấy điện hạ nói tới đồ ăn Dương Châu, thần đột nhiên nghĩ đến mẫu thân của mình."
Thái tử sáng tỏ, "Cũng không trách ngươi không biết hiếu thuận, chỉ là lúc đó ngươi còn nhỏ tuổi, là một điều đáng tiếc. Nhưng nếu mẫu thân ngươi dưới hoàng tuyền biết được thân phận hiện tại của ngươi, thê tử ngươi còn đang mang thai, nhất định sẽ cảm thấy rất vui vẻ."
Tiêu Kì Hàn chắp tay cúi đầu, "Điện hạ, thần muốn đi tế bái gia mẫu một lát."
Thái tử vội đỡ Tiêu Kì Hàn dậy.
Sau khi cáo biệt Thái tử, Tiêu Kì Hàn gần như chạy một đường tới nha môn.
"Minh Lan, đi thông báo với nha môn, không được phép đánh người vừa mới được đưa tới, mau!"
Thân ảnh Minh Lan nhanh chóng bay mất hút.
Tiêu Kì Hàn chạy nhanh đến nha môn, Minh Lan đang đứng dưới gốc cây đối diện.
Tiêu Kì Hàn hít thở một hơi, "Cậu ấy thế nào rồi?"
Minh Lan lắc lắc đầu: "Nhóm người nha môn động thủ quá nhanh, có thể là do Thái tủ phân phó nên bọn họ không dám sơ suất." Minh Lan rũ mắt, "Công tử đã bị đánh hai mươi gậy sau đó bị đưa vào trong nhà lao."
Tiêu Kì Hàn liền nhấc chân bước vào trong.
Minh Lan ngăn Tiêu Kì Hàn lại, "Hầu gia, không thể. Người của Thái tử có lẽ vẫn chưa rời đi."
Tiêu Kì Hàn không quản hắn nói gì cứ thế bước vào. Hắn không thể để Thẩm Tinh Phong ở nơi vừa lạnh lẽo vừa bẩn thỉu như vậy.
Vừa nghĩ tới trong lòng hắn đã đau thắt lại rồi.
Minh Lan quỳ xuống, "Hầu gia, Minh Lan nguyện ý thay ngài đi một chuyến, ngài yên tâm..."
Thanh âm Tiêu Kì Hàn lạnh lẽo: "Chỉ có tận mắt nhìn thấy cậu ấy, ta mới có thể yên tâm."
Nói xong, mặc kệ Minh Lan ngăn cản, hắn xông vào trong nha môn.