Đại não Thẩm Tinh Phong choáng váng, "Thư? Thư của ai?"
Cố Thập Tứ đặt cậu xuống một tảng đá lớn, lắc lắc bức thư trong tay sau đó đưa qua: "Của Tiêu Kì Hàn, xem không?"
Đôi mắt đục ngầu của Thẩm Tinh Phong dần dần trở nên rõ ràng, cậu lấy một tay chộp lấy bức thư.
Mu bàn tay của Cố Thập Tứ bị Thẩm Tinh Phong cào trúng hắn liền rên rỉ.
Thẩm Tinh Phong không quan tâm tới hắn, mím mím môi, hai tay run run mở bức thư ra.
Cố Thập Tứ xoa xoa mu bàn tay, nghiêng đầu qua nhìn, "Viết gì vậy? Cho ta xem xem...."
"Ái chà..."
Thẩm Tinh Phong như một chú mèo hoang nhỏ, đột nhiên nắm chặt lá thư trong tay, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Cố Thập Tứ, vừa cảnh giác vừa khẩn trương.
Cố Thập Tứ khịt khịt mũi: "Có gì mà không được chứ! Không cho xem thì thôi!"
Nói xong liền phun ra cỏ đuôi chó trong miệng, đi được vài bước liền quay đầu lại chỉ vào Thẩm Tinh Phong, tức giận nói: "Đồ tiểu tử không có lương tâm, ta không nên thả ngươi xuống mà."
Thẩm Tinh Phong mới không thèm quan tâm đến hắn, cúi đầu sau đó rùng mình khi mở ra bức thư.
Trên bức thư chỉ có vỏn vẹn hai dòng chữ.
"Phải sống cho tốt, chờ ta trở lại, sẽ đưa ngươi đi."
Cuối thư là ba chữ Tiêu Kì Hàn hiên ngang mạnh mẽ.
Mắt Thẩm Tinh Phong không nhịn được liền đỏ lên.
"Đây là hắn tận tay viết sao?"
Giọng nói của Cố Thập Tứ đột nhiên lơ lửng trên đỉnh đầu cậu.
Thẩm Tinh Phong giương mắt, lạnh lùng liếc nhìn người đang treo lửng trên đỉnh đầu cậu, "Ngươi vẫn còn chưa chết tâm sao?"
Cố Thập Tứ mím môi, từ trên cây nhảy xuống, vuỗi vuỗi tay: "Ngươi thật cố chấp, vẫn còn chưa có trả lời câu hỏi của ta."
Thẩm Tinh Phong vuốt phẳng bức thư lại, sau đó cẩn thận cất vào trong túi ở thắt lưng.
Sao lại không phải là của Tiêu Kì Hàn viết được chứ?
Chữ của Tiêu Kì Hàn là do cậu tận tay dạy hắn viết a.
Từng nét chữ một, Thẩm Tinh Phong đều ghi nhớ rõ ràng.
Cậu dạy hắn đọc sách, dạy hắn viết chữ, dạy hắn học võ công.....
Cuối cùng, Tiêu Kì Hàn lại dùng một thân tài nghệ học từ cậu để đẩy gia đình cậu vào đường cùng.
Cố Thẩm Tứ nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào Thẩm Tinh Phong: "Tốt nhất ngươi đừng coi trọng lời nói của hắn ta, kẻo đến khi không nhận được lại cảm thấy thương tâm."
Thẩm Tinh Phong không nói một lời, chỉ im lặng giữ chặt bức thư đã cất vào trong túi.
Sau khi hồi cung, Duẫn Tu Duệ phạt cậu quỳ trong viện tử để kiểm điểm.
Đến tối cũng chẳng có ai đến gọi Thẩm Tinh Phong đứng dậy, cậu cũng không có ngốc, tự mình đứng dậy quay về phòng củi.
Cậu vén ống quần lên, hai đầu gối sưng tấy, không có thuốc để bôi nên cậu chỉ đành dùng tay xoa xoa cho phân tán chỗ máu đông.
Đêm khuya, vì đầu gối đau nhói khiến Thẩm Tinh Phong không ngủ được, cậu nằm dưới hành lang, lặng lẽ lấy lá thư mà Tiêu Kì Hàn gửi cho mình ra.
Trên bức thư có một mùi thơm thoang thoảng, hai hàng chữ này cậu đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Cậu đưa tờ giấy lên chóp mũi, hít mạnh một cái sau đó mới yên tâm mà chìm vào giấc ngủ.
Ấy vậy mà hôm nay cậu lại mơ một giấc mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, a Phúc lay lay đánh thức cậu dậy.
"Hoàng hậu tới, Lý công công gọi chúng ta mau mau tới bái kiến."
Thẩm Tinh Phong là lần đầu tiên trông thấy nữ nhân danh giá nhất triều đại này.
Hoàng hậu Tề quốc là một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, trên đầu đội phượng quan bằng ngọc lục bảo, dưới thân bận một bộ váy phượng hoàng. Xung quanh là một đội thị vệ của Hoàng cung vây quanh bao kín đằng trước Thịnh Minh cung, hình ảnh trông vô cùng lộng lẫy quý giá.
Thẩm Tinh Phong trông thấy âm thầm bĩu môi.
Trong lòng cảm thấy thua xa Tiêu Hoàng hậu ngày xưa.
Tiêu Hoàng hậu không bao giờ để hạ nhân phải quỳ lâu, bà cũng chưa bao giờ cần nhiều người vây quanh như vậy.
Duẫn Tu Duệ vội vàng chạy ra khỏi phòng, mỉm cười quỳ xuống hành lễ: "Nhi thần thỉnh an Mẫu hậu."
Trên mặt Hoàng hậu tràn ngập sủng ái: "Hoàng nhi của ta, mau mau đứng dậy, cẩn thận dưới đất lạnh."
Duẫn Tu Duệ nở nụ cười ngọt ngào, trong nháy mắt nhào vào vòng tay của Vương Hoàng hậu. (Ghét thế không biết.)
Vương Hoàng hậu nhẹ nhàng xoa xoa đầu Duẫn Tu Duệ, hỏi hắn dạo này có khỏe không, có chăm chỉ học tập hay không.
Thẩm Tinh Phong quỳ bên con đường bằng đá xanh biếc, ngẩng đầu lên liếc nhìn bọn họ, con ngươi cô đơn lạnh lẽo lập tức dịu đi vài phần, khóe môi câu lên một chút ghen tị cùng phiền muộn.
Cậu cũng từng....cũng từng là một đứa trẻ có mẫu thân.
Hoàng hậu muốn dùng bữa sáng cùng Duẫn Tu Duệ, Thẩm Tinh Phong đang chuẩn bị lui xuống thì nghe thấy tiếng nói dịu dàng của Hoàng hậu: "Có một người tên Thẩm Tinh Phong đúng không, hắn ta đang ở đâu?"
Thẩm Tinh Phong giật mình, đột nhiên bị Lý công công đá một cái đau điếng vào bắp chân khiến cậu ngã khụy xuống.
Lý công công cất giọng nói lanh lảnh: "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, chính là hắn."
Hai gối Thẩm Tinh Phong đau điếng như sắp vỡ ra, hai mắt tối sầm lại vì đau, ngẩng đầu lên liếc nhìn Vương Hoàng hậu, âm thầm nghiến răng nghiến lợi."
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi đến hầu hạ cạnh Thục phi. Lý công công, đưa hắn đến chỗ Thục phi."
Duẫn Tu Duệ lập tức gấp gáp liền đứng dậy: "Mẫu hậu!"
Vương Hoàng hậu liếc mắt qua một cái, Duẫn Tu Duệ nhất thời không dám mở miệng, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Thẩm Tinh Phong bị người dẫn đi.
"Mẫu hậu, hắn là nô tài của nhi thần..."
"Thục phi trước mặt Hoàng thượng chỉ rõ người mà nàng muốn." Hoàng hậu lộ vẻ phẫn nộ: "Con có biết hiện trong bụng Thục phi mang Long thai hay không, cho nên mẫu hậu cũng phải cho nàng chút mặt mũi." (May quá không biết ẻm có bớt khổ hay không.)
Duẫn Tu Duệ không vui bỏ đũa xuống.
Hoàng hậu dỗ hắn: "Hoàng nhi của ta, chỉ là một tên nô tài mà thôi, chờ qua đoạn thời gian nữa, mẫu hậu lại đưa người về cho con, đừng nháo, phụ hoàng con mà biết được lại đến trách cứ a."
Thẩm Tinh Phong bị đưa đến điện của Thục phi.
Trước mặt cậu là một nữ nhân đã mang bầu khoảng chừng hơn sáu tháng, phỏng chừng không lâu nữa sẽ sinh.
Bà nằm nghiêng trên chiếc nệm êm ái, hai nha hoàn đứng cạnh một bóp chân một bóp vai.
Thẩm Tinh Phong quỳ trên mặt đất, không dám làm ra động tĩnh gì.
"Biết tại sao bổn cung muốn ngươi từ tay Hoàng hậu hay không?"
Thẩm Tinh Phong vẫn chưa mở miệng.
Tại sao?
Cậu không biết, mà đến cùng cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì cả.
Trên khuôn mặt của Thục phi nở một nụ cười quyến rũ.
"Ta họ Cố."
Thẩm Tinh Phong đột nhiên rõ ràng.
Hóa ra mụ là con gái của Cố Minh.
Thẩm Tinh Phong thẳng lưng: "Muốn chém muốn giết cứ việc ra tay."
"Bổn cung giết ngươi để làm gì? Bệ hạ không thích lạm sát người vô tội, bổn cung lại còn sắp sinh, không nên sát sinh..."
Chưa kịp nói hết cậu, giọng điệu bà đột nhiên trở nên sắc lạnh.
"Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, lôi ra ngoài đánh ba mươi gậy cho ta." (Haizzz nó chán, tưởng được giải thoát rồi, ai có dè, nó chán như cái công việc của tui vậy.)
Thẩm Tinh Phong bị tên thái giám kéo ra ngoài cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Thục phi: "Đừng có đánh chết hắn, ta phải từ từ hành hạ."
Thẩm Tinh Phong cuối cùng cũng biết chân chính bị trượng hình là như thế nào.
Khác biệt hoàn toàn so với ngày đó ở Huấn hình ti, khoảnh khắc cây gậy gỗ to dày rơi vào xương hông, cậu đau đớn gần như đứt hết kinh mạch, trong cổ họng không khỏi rên lên một tiếng.
Không cho cậu có chút thời gian để phản ứng, gậy thứ hai lại rơi xuống, mang lại sự đau đớn gấp đôi.
Đánh xong mười lăm gậy, Thẩm Tinh Phong không chịu được mà ngất đi.
Tên thái giám lấy thùng nước lạnh dội thẳng vào mặt khiến cậu tỉnh lại, sau đó lại đánh xuống năm gậy nữa.
Lần này cậu lại ngất đi, dội nước thế nào cũng không tỉnh nổi nữa, may mắn tránh được mười gậy còn lại.
Mơ mơ hồ hồ, cậu nghe thấy tiếng người nói chuyện bên tai mình.
"Nương nương ngày hôm nay sao vậy, bình thường luôn hiền hòa với hạ nhân chúng ta, hôm nay lại tàn nhẫn như vậy với một tên thái giám."
Một người khác trả lời hắn: "Không biết đứa trẻ này có sống nổi hay không?"
"Theo ta thấy, ba mươi trượng, ngay cả người trưởng thành như chúng ta chưa chắc đã chịu nổi."
"Hôm nay đã như vậy rồi, ta nghe giọng điệu nương nương, chuyện này sợ là vẫn sẽ chưa kết thúc đâu."
Thẩm Tinh Phong cảm giác người này đang ngồi xổm cạnh mình.
Cậu dùng sức mở mắt ra, mồ hôi lạnh từ trên đầu chảy xuống, trước mắt lại là một mảnh mơ hồ.
"Ta đã nói rồi, ngươi vẫn nên là chết đi cho xong, tỉnh lại sẽ lại dính phạt thôi, nương nương sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Thân thể Thẩm Tinh Phong khẽ động đậy, tay phải cố gắng sờ lên eo của mình, cảm giác chạm được vào đồ vật cứng cứng, cậu liền siết chặt bàn tay lại.