Bàn tay đang buông thõng bên hông của Thẩm Tinh Phong đột nhiên siết chặt lại.

Duẫn Tu Duệ như một con sư tử giận dữ đi đi lại lại trong phòng.

Thẩm Tinh Phong đầu đau như búa bổ, hai mắt nhắm lại, giọng nói khàn khàn: "Dựa vào quan hệ giữa ngươi và hắn, ngươi sẽ không nói cho ai biết."

Duẫn Tu Duệ dừng lại, giễu cợt nói: "Bổn điện không nói ra thì sẽ không có ai biết sao? Ngươi có biết Thịnh Minh cung này có bao nhiêu tai mắt không? Ai biết được tam ca có gài người vào đây hay không?"

Thẩm Tinh Phong từ từ mở ra hai mắt.

Duẫn Tu Duệ sắc mặt tái nhợt ngồi xuống ghế, vẻ mặt đờ đẫn: "Nếu như người của tam ca mà biết chuyện này, nói không chừng đã đi cáo trạng với phụ hoàng rồi, đến lúc đó..."

"Là ta câu dẫn hắn."

Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời Duẫn Tu Duệ.

Duẫn Tu Duệ giật mình: "Ngươi vừa nói gì?"

Yết hầu Thẩm Tinh Phong khẽ giật giật, trong mắt hiện lên chút tơ hồng, "Ta nói, là ta câu dẫn Ninh Nguyên Hầu, là ta không chịu nổi cuộc sống nô lệ, hoài niệm cuộc sống ăn sung mặc sướng, cho nên, cho nên...."

Thẩm Tinh Phong thẳng lưng quỳ xuống: "Điện hạ, nếu như sau này xảy ra chuyện gì, thỉnh điện hạ đừng trách phạt Ninh Nguyên Hầu, hắn vô tội." (Ài thương bạn thụ quá.)

Đôi mắt Duẫn Tu Duệ trầm mặc một lát.

Hắn cầm cốc trà trước mắt nhấp một ngụm rồi chế nhạo.

"Làm sao để chứng minh?"

Thẩm Tinh Phong sững người trong giây lát.

Sau đó cậu vén ngoại y mỏng của mình xuống một chút.

Trên làn da xanh xao ốm yếu là vết kim châm cùng những vết xanh tím chằng chịt khắp cơ thể.

Những vết xanh tím ái muội bao phủ khắp cơ thể bầm dập của thiếu niên.

Duẫn Tu Duệ vô cùng tức giận, cầm lấy chiếc cốc ném thật mạnh vào Thẩm Tinh Phong.

"Hạ tiện."

Chiếc cốc vỡ ra, từng mảnh nhỏ trượt trên má Thẩm Tinh Phong tạo ra vết xước nhỏ.

Thẩm Tinh Phong kéo áo lên với vẻ mặt vô cảm.

"Chuyện này không liên quan đến Ninh Nguyên Hầu, là ta không biết tự trọng đến cầu hắn đưa ta đi."

Duẫn Tu Duệ nắm chặt tay: "Câm miệng, ngươi muốn cho người khác nghe thấy sao?"

Thẩm Tinh Phong im lặng cúi đầu.

Duẫn Tu Duệ thở ra một cách nặng nhọc sau đó bình tĩnh lại một chút.

"Còn may hiện tại vẫn chưa ai biết chuyện này."

Duẫn Tu Duệ lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Phong: "Chuyện này chỉ có ngươi biết?"

Thẩm Tinh Phong đáp: "Ta sẽ không nói ra."

"Trên đời này chỉ có người chết mới biết câm miệng." Ánh mắt Duẫn Tu Duệ lạnh lùng: "Hơn nữa, ngươi và Kì Hàn huynh có mối thù không đội trời chung, ai biết được ngươi sẽ bán đứng Kì Hàn huynh hay không chứ?"

"Cho dù ngươi không chủ động nói ra, vạn nhất rơi vào tay người khác thì sao? Thập đại cực hình ngươi có thể chống đỡ bao lâu?"

Thẩm Tinh Phong cúi đầu, một nụ cười gượng gạo thoáng qua.

Cậu có thể chống đỡ được, nếu như là vì người đó, thì chết cậu cũng không sợ. (Biết ngay trước đây có uẩn khúc gì mà:(((

"Nếu như điện hạ không tin, hiện tại có thể lập tức giết chết ta." Duẫn Tu Duệ bật cười: "Giết ngươi? Không, ta sẽ không giết ngươi, ta còn có cách khác...Lý công công!"

Lý công công lập tức từ bên ngoài đi vào, giọng nói lanh lảnh nịnh nọt nói: "Điện hạ, ngài có điều gì cần phân phó."

Duẫn Tu Duệ nhìn nhìn Thẩm Tinh Phong: "Đem nước sôi đến cho hắn ta nuốt xuống, ta muốn hắn mãi mãi không mở được miệng ra nói chuyện nữa." (Tức giùm, ghét trà xanh này quá.)

Thân thể Thẩm Tinh Phong cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Duẫn Tu Duệ.

Lý công công tiến lên phía trước kéo Thẩm Tinh Phong ra ngoài.

Thẩm Tinh Phong theo bản năng chuẩn bị chạy đi, nhưng hai tên tiểu thái giám đã đến cửa, một trái một phải đè cậu xuống đất.

Buông ra, buông ra....

Hai mắt Thẩm Tinh Phong đỏ bừng.

Duẫn Tu Duệ nhẹ nhàng bước tới, bàn chân nâng cằm Thẩm Tinh Phong lên.

Con ngươi đen đầy sương mù dày đặc lạnh lẽo nói: "Thẩm Tinh Phong, không phải ngươi muốn bảo vệ hắn sao? Giọng nói của ngươi hay tính mạng hắn, cái nào quan trọng hơn?" (Hic tội nghiệp quá)

Toàn thân Thẩm Tinh Phong đông cứng lại.

Cậu mở to mắt ra nhìn thẳng vào Duẫn Tu Duệ, một lúc sau, cơ thể căng thẳng của cậu thả lỏng một chút, đầu rũ xuống.

Thẩm Tinh Phong bị lôi ra khỏi điện, suốt một đường đi, cậu không hề phản kháng.

Lúc này trông cậu giống như một con rối không có linh hồn, mặc cho người khác thao túng.

Duẫn Tu Duệ nhìn Thẩm Tinh Phong bị lôi đi, khóe môi hiện lên một tia giễu cợt.

"Thập Tứ, ngươi nói xem người bị tình yêu che mờ hai mắt, đều ngu xuẩn muốn có phải hay không? Ta vừa hù dọa hắn một chút hắn liền tin ngay. Trong mắt của ngươi, ta cũng ngu xuẩn như vậy sao?"

Giọng nói của Cố Thập Tứ không biết phát ra từ đâu: "Hắn làm sao có thể so với điện hạ."

Thẩm Tinh Phong bị lôi đến nhà ngang.

(*) Nhà ngang: nơi ở của người hầu.

Hai tên thái giám giữ chặt tay cậu quỳ trên mặt đất. (Huhu ai đến cứu ẻm đi.)

Lý công công cầm một bát nước nóng vẫn còn đang sôi sùng sục đến trước mặt cậu.

Thẩm Tinh Phong bị hắn bóp mở miệng ra, hơi nước trong bát bốc lên, cậu từ từ nhắm mắt lại.

Đừng sợ, Thẩm Tinh Phong.

Lý công công cười gằn: "Ta sai ngươi dâng trà cho điện hạ, ngươi lại luôn luôn không biết độ nóng như thế nào cho vừa phải, giờ ta sẽ dạy cho ngươi, nóng bảy phần là như thế nào."

Thực tế quá trình diễn ra cũng không quá đau đớn.

Đau đớn chỉ là nhất thời, như có hàng ngàn mũi dao cứa vào cổ họng và lưỡi, cơn đau dữ dội qua đi, sau đó là sự tê liệt sâu sắc.

Những ngày tháng về sau mới thực sự khó khăn:((((

Cảm giác tê dại tan biến, cơn đau mới lại lập tức ập đến.

Trong miệng nổi lên những nốt phồng rộp dày đặc, đau đớn đến không thể khép miệng lại được, Thẩm Tinh Phong cảm thấy như có lửa đốt từ cổ họng dọc theo khí quản, nặng nề chìm vào giấc ngủ say.

A Phúc đến tiểu trù phòng xin cung nữ tỷ tỷ một bát cháo nhỏ sau đó bưng đến trước mặt Thẩm Tinh Phong.

Thẩm Tinh Phong đã hai ngày nay vẫn chưa có ăn gì.

"Ca, ngươi ăn chút cháo đi."

Thẩm Tinh Phong lắc lắc đầu.

Cậu đau đến mức cử động miệng cũng khó khăn chứ nói chi đến ăn uống.

A Phúc lau nước mắt: "Không thể không ăn uống, nếu như không ăn gì huynh sẽ chết mất..."

Cậu không quan tâm đến Thẩm Tinh Phong có đau hay không, đem cháo thổi muội, sau đó đổ vào miệng Thẩm Tinh Phong.

Thân thể Thẩm Tinh Phong co giật, cậu nắm chặt lấy tấm chăn dưới giường, trên trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn xuống.

A Phúc sợ hãi òa lên khóc: "Ca, sao điện hạ lại đối xử với huynh như vậy..."

Thẩm Tinh Phong đau đớn đến tê dại, đồng tử có chút giãn ra.

Tại sao ư?

Bởi vì bọn họ cùng thích một người.

Bởi vì bọn họ đã từng là những người giống nhau.

Cố Thập Tứ từ bên ngoài trở về, trên tay nhiều thêm một đồ vật.

Duẫn Tu Duệ nhíu mày: "Trên tay ngươi là thứ gì?"

"Cao công công ở phủ thái giám lén lén lút lút đưa tới, nói là...đưa đồ vật này cho Thẩm Tinh Phong."

Duẫn Tu Duệ không nhịn được: "Mang tới đây."

Đây là một lá bùa bình an.

Ở mặt trước là các phù chú được vẽ bằng nét bút vàng, mặt sau là ba chữ Tiêu Kì Hàn được khâu bằng chỉ vàng.

Duẫn Tu Duệ cầm lá bùa trong tay đột nhiên bật cười.

"Thập Tứ, chuẩn bị xe, đi đến phủ Ninh Nguyên Hầu." Cố Thập Tứ cúi đầu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Duẫn Tu Duệ nở nụ cười rạng rỡ: "Bổn điện muốn tận tay tặng lá bùa bình an này cho Kì Hàn huynh." (Con vô liêm sỉ này)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play