Sau khi Minh Lan rời đi, Thẩm Tinh Phong được đưa đến căn phòng kế bên.

Qua một đêm kinh hãi, cậu thu mình lại trong góc phòng như một chú chim nhỏ, cuộn lại thành một đoàn.

Cao công công bước vào với cái bát và đôi đũa trên tay.

Thẩm Tinh Phong không ngẩng đầu lên, nghe thấy âm thanh lại càng đem bản thân cuộn thật chặt lại, hai bả vai vì sợ hãi mà run lên bần bật.

Cao công công chậm rãi đi đến bên cậu, gióng nói khàn khàn: "Nhóc con, đừng sợ."

Thẩm Tinh Phong hơi ngẩng đầu lên nhìn ông.

Cao công công nhìn thiếu niên trước mặt, âm thầm thở dài một tiếng trong lòng.

Ông không biết lai lịch của đứa trẻ này như thế nào, lại càng không biết để lại cậu sẽ gây ra tai họa gì, nhưng thiếu niên này lại có thể khiến cho Ninh Nguyên Hầu mở lòng khoan dung, muốn kết thúc chuyện này trong âm thầm.

Cao công công đưa thức ăn trong tay cho cậu, cười nói: "Đói rồi đi, có muốn ăn chút gì không?"

Thẩm Tinh Phong sững sờ, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu gối.

Cao công công khoanh chân ngồi xuống trước mặt cậu, "Hài tử, ngươi tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Cha mẹ ngươi đâu?"

Nghĩ đến cha mẹ, mắt Thẩm Tinh Phong không nhịn được mà đỏ lên, cắn chặt môi, nhẹ nhàng lắc đầu không nói gì.

Cao công công như nhận ra điều gì đó, thiếu niên xinh đẹp như vậy, dưới mắt cá chân đeo chuỗi hạt Phật châu, thoạt nhìn giống như được cha mẹ yêu thương cưng chiều, nếu như không phải cha mẹ không còn, sao có thể bị đưa vào trong cung làm thái giám được chứ.

Cao công công nói: "Lúc mới vào trong cung, ta cũng trạc tuổi ngươi. Hôm nay ta với ngươi gặp nhau cũng coi như là một cái duyên. Không bằng nói cho ta biết tổ tiên ngươi ở đâu, năm sau ta được xuất cung ra ngoài, đến lúc đó có thể thay ngươi tế bái một chút."

Đứa trẻ này có lẽ không thể sống sót được qua đêm nay, Cao công công thấy cậu thật thương hại, trong lòng nghĩ rằng sau khi cậu chết, có thể đưa thi thể cậu về với tổ tiên.

Thấy Cao công công không hề có địch ý, Thẩm Tinh Phong thở phào nhẹ nhõm, cơn đói trong bụng lại cồn cào thêm một chút, cậu cẩn thận cầm cái bát trước mặt lên, nhặt lấy đôi đũa, ngơ ngác nói: "Ta là người Ngoại Mông, phụ thân ta....phụ thân ta...tên Hành Chi..."

Cao công công giật mình, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Thẩm Tinh Phong không chú ý, da thịt trên tay bị sợ dây xiết đến trầy xước, cổ tay nóng như lửa đốt, khó khăn cầm đũa gắp miếng rau xanh bỏ vào miệng....

Một bàn tay đột nhiên duỗi ra "ba" một tiếng hất đổ bát cơm của Thẩm Tinh Phong.

Thẩm Tinh Phong ngơ ngác nhìn Cao công công.

Cao công công nghiến răng: "Đồ ăn có độc."

Thẩm Tinh Phong kinh ngạc há miệng, sự kinh ngạc trong mắt dần biến thành giễu cợt và chua xót.

"Sao lại ngăn cản ta..."

Cao công công lập tức bật khóc: "Thẩm tướng quân có ân cứu mạng ta, ta thật sự không ngờ tới, ông trời lại cho ta cơ hội gặp được giọt máu của Thẩm tướng quân!"

Cao công công bật khóc, thanh âm nghẹn ngào, ánh mắt đầy đau thương: "Công tử, người làm sao lại....sao lại....bị đưa đến nơi này."

Ở triều đại trước, ông luôn nghe thấy thế nhân tán dương cậu thiếu niên trẻ tuổi.

Mọi người đều nói rằng, con trai của Thẩm tướng quân từ nhỏ đã chói lọi như vầng sao sáng, ngay cả đến Hoàng đế cũng rất thích cậu, mới mười hai tuổi đã được phong Thế tử trong phủ Tướng quân.

Ngay cả trọng thần cấp cao trong triều, khi nhìn thấy đứa nhỏ này cũng kính cẩn gọi một tiếng "Tiểu Tướng quân."

Cao công công liếc mắt nhìn người trước mặt giờ đây trở nên gầy gò, toàn thân đầy vết thương, đầu tóc bù xù, đôi mắt cụp xuống, trong lòng nhất thời nảy sinh cảm xúc lẫn lộn.

Nếu như đêm nay nhát dao của ông rạch xuống nhanh hơn, ông chẳng phải đã cắt đứt hậu duệ cuối cùng của Thẩm gia rồi hay sao!

"Công tử, người chịu khổ rồi."

Thẩm Tinh Phong cười nhẹ.

"Thắng làm vua, thua làm giặc, đây đã là đạo lý từ xưa rồi!"

Cao công công đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Tinh Phong: "Công tử, Ninh Nguyên Hầu không có ý tốt với người, người....nhất định phải thật cẩn thận!"

Thẩm Tinh Phong sững người lại một hồi, sau đó dường như hiểu ra, nở nụ cười nhạt: "Là hắn kêu ngươi đến hạ độc ta sao?"

Cao công công gật đầu.

Thẩm Tinh Phong nhắm hai mắt lại, thật lâu sau nở nụ cười.

"Cao công công, ngài ra ngoài đi, ta muốn an tĩnh một chút."

Cao công công thu dọn đồ ăn rơi vãi trên mặt đất sau đó đi ra ngoài.

Thẩm Tinh Phong dựa đầu vào tường, trong đầu hiện ra thật nhiều chuyện trước đây.

Lần đầu tiên cậu gặp Tiêu Kì Hàn, lúc đó cũng là đầu xuân se lạnh như thế này.

Năm chín tuổi, khi cậu đang tham gia lễ hội săn bắn mùa xuân với phụ thân thì thị vệ bất ngờ áp tải một cậu bé từ trong bóng tối đi tới, trong tay người này cầm một con chim trĩ, trên người bị một mũi tên nhọn buộc bằng sợi dây màu đỏ đâm xuyên qua người.

Cậu vừa nhìn liền cảm thấy khó chịu.

Đây là con chim trĩ mà cậu săn được a! Cậu còn chưa kịp khoe với phụ thân mình thì đã bị tên trộm này cướp mất!

Lúc đó Tiêu Kì Hàn bị mấy tên thị vệ đè xuống, vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cậu, tay thì vẫn ôm chặt con chim trĩ sống chết không chịu buông ra.

Thẩm Tinh Phong cau mày mím môi: "Luật lệ của Đại Chu, kẻ trộm sẽ bị phạt ba mươi trượng, lôi hắn ta xuống."

Phụ thân Thẩm Tinh Phong ngồi thẳng trên ngựa, thanh âm ổn trọng: "Tinh Phong, phụ thân dạy con lỗ mãng như vậy sao?"

Mặt Thẩm Tinh Phong liền đỏ lên: "Không có."

Thẩm Hành Chi nghiêm nghị: "Đã như vậy, chưa hỏi cho rõ ràng, như thế nào lại phạt người ta?"

Thẩm Tinh Phong cúi thấp đầu: "Tinh Phong biết sai rồi."

Ngoài mặt thì nhận sai nhưng sau lưng lại hung hăng trừng mắt nhìn người đang quỳ trên mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play