Huấn hình ti mấy ngày gần đây luôn được các nhân vật lớn ghé thăm.
Nụ cười trên mặt Dương công công gần như đông cứng lại, mấy ngày gần đây trông ông ta như già đi vài tuổi.
Lúc này, ông ta đang cúi đầu trước mặt Duẫn Tu Duệ, các thái giám và nô lệ khác đều quỳ trên mặt đất, toàn bộ Huấn hình ti đều im lặng không một tiếng động.
Duẫn Tu Duệ liếc qua những người đang quỳ trên mặt đất sau đó cau mày: "Sao không thấy Thẩm Tinh Phong đâu?"
Sắc mặt Dương công công trắng bệch.
Ninh Nguyên Hầu đã nói, nếu Thẩm Tinh Phong có mệnh hệ gì sẽ trực tiếp hỏi tội ông ta, ông ta nào dám động đến Thẩm Tinh Phong chứ, nói đến mệnh Thẩm Tinh Phong này cũng thật lớn, sau khi được dùng canh nhân sâm và vô số thuốc bổ cuối cùng cũng nhặt lại được một mạng.
Tĩnh dưỡng mấy ngày như vậy đã có thể rời giường.
Vốn dĩ hắn muốn thu xếp Thẩm Tinh Phong ở trong căn phòng đó, chờ qua một đoạn thời gian, sắp xếp cậu đi làm một số việc nhẹ nhàng để dễ dàng che giấu tai mắt của mọi người, ai ngờ hôm nay lục Hoàng tử đến muốn gặp người chứ.
Dương công công rũ mắt xuống đáp: "Điện hạ muốn gặp Thẩm Tinh Phong sao? Tên nô lệ hèn mọn kia mới vừa nãy bị quất cho mấy chục roi, hiện tại không thể xuống giường."
Duẫn Tu Duệ nở nụ cười chế nhạo: "Công công có ý gì, bổn điện đường đường là một Hoàng tử đến đây chỉ để gặp một tên nô lệ sao?"
Sắc mặt Dương công công tái nhợt: "Nô tài không dám, nô tài lập tức gọi người đến."
Thẩm Tinh Phong bị đưa đến trước mặt Duẫn Tu Duệ.
Sau khi vượt qua đại bệnh, sắc mặt Thẩm Tinh Phong vẫn còn tái nhợt, thân hình mảnh khảnh, mái tóc đen bị gió thổi bay bay, đôi mắt hơi cụp xuống, đôi môi mỏng khẽ mím lại, trông lại mang một vẻ đẹp khó tả.
Khi nhìn thấy Duẫn Tu Duệ, cậu lập tức quỳ xuống, giữa hai hàng lông mày không có một tia cảm xúc, không lạnh không nhạt nói: "Khấu kiến lục Hoàng tử."
Vấn đề đầu tiên Duẫn Tu Duệ hỏi cậu lại là: "Ngươi sinh năm nào?"
Thẩm Tinh Phong siết chặt ngón tay: "Tháng tư năm Khánh Nguyên thứ mười bốn."
Duẫn Tu Duệ giật mình, hắn thực sự nhỏ hơn mình nửa tuổi.
"Tháng sau là sinh thần của ngươi?"
Ánh mắt Thẩm Tinh Phong tối sầm lại, trên môi lộ ra vài phần châm chọc.
Sinh thần?
Trước đây, vào ngày sinh thần của cậu, sáng sớm mẫu thân thường nấu cho cậu một bát mì trường thọ, buổi chiều được phụ thân đưa đến sân tập võ luyện cưỡi ngựa bắn cung, đến buổi tối đại tỉ sẽ đưa cậu đi ngắm đèn lồng....
Như vậy mới là sinh thần.
Giờ đã là ngày bảy tháng tư âm lịch, đối với cậu mà nói, cũng chỉ là một ngày bình thường trong số ba trăm sáu lăm ngày mà thôi.
"Thẩm Tinh Phong, bổn điện còn đang chờ câu trả lời của ngươi."
Mẫu thân của Duẫn Tu Duệ là Hoàng hậu, vương huynh của hắn ta được lập làm Thái tử đương triều, hắn là Hoàng tử được sủng ái nhất trong cung, lại có người dám khinh thường hắn như vậy....Cũng là lần đầu tiên hắn thấy.
Càng không phải nói, đây lại là tên nô lệ tội nhân tiền triều.
Sắc mặt hắn ta lập tức trở nên u ám vài phần.
Thẩm Tinh Phong lờ đi, vẻ mặt bình tĩnh: "Tinh Phong chỉ là một nô lệ nhỏ nhoi, ta thật không biết lục Hoàng tử điện hạ tôn quý muốn nghe đáp án gì từ ta? Ta nghĩ rằng lục Hoàng tử nên quan tâm đến triều chính, san sẻ ưu lo với phụ hoàng và huynh trưởng ngài, như vậy Tề quốc sẽ càng thịnh vượng hơn, không giống năm đó....lụi bại như Chu quốc."
Thẩm Tinh Phong nhìn thẳng Duẫn Tu Duệ, khóe miệng co rút nở nụ cười lạnh lùng.
Những lời này vừa nói ra, trong lòng Dương công công lộp bộp một tiếng "Không hay rồi", ngẩng đầu lên liếc Duẫn Tu Duệ, quả nhiên nhìn thấy vị Hoàng tử được sủng ái này thay đổi sắc mặt trở nên tức giận.
"Ngươi dám trù rủa Tề quốc ta!?"
Thẩm Tinh Phong hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi hướng khác.
"Dương công công!"
Giọng nói Duẫn Tu Duệ trở nên âm u.
"Có nô tài."
"Tên tội nhân kia dám bôi nhọ Tề quốc, nên phán tội gì?"
Dương công công do dự không dám nói.
Thẩm Tinh Phong lại giễu cợt: "Tội chết."
Cậu vừa nói xong, trực tiếp cúi đầu xuống: "Tội thần Thẩm Tinh Phong đắc tội, thỉnh điện hạ ban tử."