Âm nhạc du dương lại được vang lên lần nữa, khách dưới lầu cũng đã bắt đầu cười nói…

Thẩm Hãn Thần bước từng bước trầm ổn, bước xuống dưới lầu, từ thế đi này anh ta đã được trải qua huấn luyện, giờ phút này càng thêm tự tin, biểu hiện rõ ràng ngày một tốt, cả người thần thái lăng nhiên, khí thế áp đặt, mọi người cũng phối hợp mà để lộ ra biểu cảm kinh ngạc…

Sau khi đi xuống, Thẩm Hãn Thần bồi Ninh Tịch một chén rượu, sau đó cúi đầu tự nhiên cùng cô nói chuyện.

Đoạn này không có lời thoại, chỉ cần biểu hiện cho khán giả thấy nam chính đang nói chuyện cùng nữ chính là được. Còn họ nói cái gì, việc này để cho khán giả tự suy đoán đi!

Mà người xem sẽ đoán thành cái gì, việc này do nam nữ chính quyết định…

Lúc này đây, Ninh Tịch khẽ nhếch mày, ánh mắt lưu chuyển, cười như không cười mà nhìn Thẩm Hãn Thần một cái, rồi nở một nụ cười rực rỡ như hoa, trong phút chốc liền đem người bên cạnh ảm đạm như không có ánh sáng…

Không đứng đối diện thì không có sát thương, mới vừa rồi biểu hiện của Thẩm Hãn Thần không tồi, nhưng sau khi đứng đối diện Ninh Tịch, vừa mới cho mọi người thấy mình đẹp trai khí thế, lúc này lại cảm thấy hơi thở quá yếu, thậm chí có cảm giác anh ta đang cố tình giả tạo!

Ngược lại là Ninh Tịch, cô hoàn toàn không muốn thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, nhưng lại khiến ánh mắt mọi người không thể nào rời khỏi người cô.

Không chỉ có như thế, tất cả mọi người phát hiện, nữ chính chỉ tùy tiện nháy mắt một cái đã giống như một mồi lửa đốt cháy ánh mắt của người xem, một cảm giác khó nói thành lời…

Lúc này đây, biểu hiện của Ninh Tịch đã không còn là kinh ngạc nữa, mà là một trình độ ở một đẳng cấp khác, giống như đem kịch bản biến thành sự thực chứ không đơn giản là diễn nữa…

Hai người, quả thực là khác nhau một trời một vực.

Không thể nghi ngờ, lúc này, lại là NG như cũ.

Chính Thẩm Miên còn có chút kinh ngạc, trên mặt là biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.

Còn tưởng rằng Ninh Tịch vừa rồi đã phát huy đến cực hạn rồi, không nghĩ rằng cô còn chưa thực sự nghiêm túc…

Thẩm Hãn Thần cảm nhận được tim đập mạnh từng hồi, đây là cảm giác áp bách đứng trước một ngọn núi cao không thể vượt qua.

Từ khi bắt đầu vào nghê này, mọi người đều nói cho anh ta, nói anh ta chính là vì giới giải trí mà sinh ra, nhất định sau này sẽ vô cùng nổi tiếng.

Chính vào giờ phút này, anh ta mới biết được, thế nào mới là vì giới giải trí mà sinh ra…

Nhìn bộ dạng của Thẩm Hãn Thần, Thẩm Miên sợ anh ta mất bình tĩnh, cầm kịch bản đi qua, lại nói cách diễn thêm một lần nữa, “Hãn Thần, cậu vừa rồi tiến bộ rất tốt, cữ giữ nguyên tiến bộ này là ổn.

Cậu phải biết rằng, Tư Hạ là thiên chi kiêu tử, anh ta không chỉ rực rỡ lóa mắt, càng quan trọng là thân phận anh ta vốn có quyền kiêu ngạo, nếu chỉ cần hào quang chói lóa, vậy thì cần tôi đứng ở đây làm gì, quan trọng nhất chính là ánh mắt cùng khí chất biết không?

Cậu có thể chú ý biểu hiện của Ninh Tịch, bởi vì nữ chủ là trải qua quá một hồi sinh tử, cho nên nàng giơ tay nhấc chân thậm chí mỗi cái ánh mắt đều mang theo một tia xúc cảm, giống như đem cả thế giới của cô ấy vào ánh mắt vậy, vô cùng có thần!”

“Tôi biết, cám ơn đạo diễn.” Thẩm Hãn Thần nhìn camera ghi hình, nhìn cảnh quay của mình sứt sẹo như một thằng hề, quả thực mọi hình ảnh bản thân đều bị phá hủy.

Thẩm Miên vỗ vỗ vai anh ta, “Cho cậu mười phút thời gian điều chỉnh trạng thái.”

Thẩm Miên sau khi nói xong, lại đi đến phía Ninh Tịch đang bị một đống những cô gái vây quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play