"Vậy thì đi đi, dù sao em cũng dựa vào thực lực của mình để tiến lên mà? Sẽ không có ai nói gì đâu!"
"Nhưng mà, còn chị thì sao… chị ấy sẽ không cảm thấy em cướp mất thứ thuộc về chị ấy chứ? Em thật sự không muốn tranh đua gì với chị ấy cả, bằng không thì em cũng sẽ không tự mình mở công ty…"
"Em ấy à, nghĩ quá nhiều rồi đấy, những thứ này đều là những thứ em nên có được, làm sao mà có thể nói là em cướp được? Bộ lễ phục đó anh đã nhờ người đưa đến chỗ Tần Sênh Nguyệt rồi, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu.

"
"Tô Diễn, thực ra anh không cần vì em mà làm nhiều như vậy đâu…"
"Đồ ngốc, em là vợ tương lai của anh, anh không giúp em thì còn có thể giúp ai đây?"
!.

.

Thoáng cái đã đến ngày cuối cùng hẹn với Tần Sênh Nguyệt.

Thấy trời sắp tối đến nơi, Ninh Tịch vẫn còn đang thơ thẩn đâu đâu, cuối cùng Lục Cảnh Lễ không nhịn được nữa: "Này, thời gian không còn nhiều lắm đâu, không phải là cô định để tôi thất bại trong gang tấc đấy chứ? Tôi đã sai người đi nghe ngóng rồi, cái cô Dương Thi Nhu đó mấy ngày hôm nay vẫn ngọt ngào mặn nồng với cái tên Nghiêm Quân Hạo đó lắm, căn bản là không có ý định chia tay!"
"Cô ta đương nhiên không thể chia tay với Nghiêm Quân Hạo rồi, anh nghĩ rằng cô ta ngu đến mức sẽ đá người ta trước khi cô ta xác định được có thành công câu được con cá to khác không à?
"Vậy thì làm thế nào?"
Ninh Tịch nhìn thời gian trong điện thoại, lại đợi thêm nửa tiếng nữa mới chậm chạp thay quần áo, sau đó lại hóa trang thành một khuôn mặt vừa nhìn qua thì cảm thấy rất xinh đẹp.

Cuối cùng, cô nhìn dáng vẻ sáng sủa đường hoàng ngồi đó của Lục Cảnh Lễ mà không khỏi đỡ trán: "Không phải tôi nói với anh rồi à, mấy ngày hôm nay đừng cạo râu rồi còn gì?!"
"Thế thì sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc của tiểu gia mất!" Vẻ mặt Lục Cảnh Lễ nghiêm túc.

Ninh Tịch câm nín mà lôi anh ta lại, đành hóa trang cho anh ta luôn vậy.

Mười mấy phút sau, một Lục Cảnh Lễ tinh thần lai láng lập tức biến thành vẻ dáng vẻ thao thức mấy đêm trời.

Lục Cảnh Lễ nhìn nhìn Ninh Tịch rồi lại nhìn lại chính mình trong gương, ngạc nhiên nói: "Má ơi! Tiểu Tịch Tịch, kĩ thuật hóa trang của cô thật sự có thể so với thuật cải trang rồi! Anh Hai tôi có phúc thật đấy…"
"Làm sao lại lôi anh Hai anh vào đây?"

"Mỗi ngày cô đổi một kiểu hóa trang khác liền biến thành một người khác luôn, thế thì khác gì mỗi ngày đều đổi một cô bạn gái mới, cảm giác mới mẻ kích thích thế còn gì?"
"…" Tần số não của con hàng này quả nhiên là không giống bình thường!
!.

.

Lúc Ninh Tịch và Lục Cảnh Lễ ngồi trong phòng ăn một lần nữa thì chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là Dương Thi Nhu tan làm.

Ninh Tịch đã đặt chỗ từ trước rồi.

Vị trí đó cách cái đàn piano không xa, cũng không gần, khoảng cách vừa vặn có thể mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện.

Lục Cảnh Lễ liếc nhìn cánh tay Ninh Tịch đang khoác tay mình: "Tại sao không giống với kịch bản trước kia thế? Cô nhảy vào làm cameo à?"
Ninh Tịch khinh bỉ liếc anh ta một cái: "Còn không phải là vì kỹ thuật diễn của anh kém quá à, vì để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, tôi chỉ đành tự mình ra trận, thêm dầu vào lửa!"
Dương Thi Nhu nhìn thấy Lục Cảnh Lễ đến thì vẻ mặt đầu tiên là ngạc nhiên vui mừng, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Lục Cảnh Lễ, thoắt một cái sắc mặt đã thay đổi.

Ninh Tịch kéo Lục Cảnh Lễ đến bàn đã đặt trước gọi món rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.

Ninh Tịch vẫn luôn tự tìm chuyện để lải nhải với Lục Cảnh Lễ.

Mà ánh mắt của Lục Cảnh Lễ từ đầu đến cuối vẫn không yên mà dừng lại trên người cô gái đang đánh đàn, Dương Thi Nhu nhận thấy được tâm tư của Lục Cảnh Lễ đặt hết lên mình, thoáng cái đã vô cùng kích động, ánh mắt cũng chất chứa tình cảm nhìn sang.

Ninh Tịch nhìn nhìn Lục Cảnh Lễ, lại quay ra nhìn Dương Thi Nhu, đứng bật dậy, hất thẳng cốc nước trong tay lên người Lục Cảnh Lễ, sau đó tức giận thở phì phì quay đi!
Trên mặt Lục Cảnh Lễ để lộ vẻ quẫn bách, sau đó cũng rời khỏi đây.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play