Ninh Tịch nhìn nhìn: "Đương nhiên là có rồi, anh trai anh đứng đầu bảng xếp hạng các cô gái muốn lấy làm chồng nhất đấy, hà hà hà...!cái này mà còn phải hỏi à?"
"Mọe! Tức chết tôi mất!"
"Ha ha ha ha ~ Đừng có tức, Giang Mục Dã đứng đầu bảng xếp hạng các cô gái muốn hẹn lên giường nhất này! Thế này có an ủi được anh tí nào không?"
"Ủi cái mông!" Hẹn lên giường ít nhất số lượng còn nhiều hơn tình một đêm!
"Được rồi, được rồi, Dương Thi Nhu đến rồi đấy, chuẩn bị vào việc chính thôi!"
.....
Cửa nhà hàng được đẩy ra.
Dương Thi Nhu sau khi mở cửa bước vào trong, trên mặt tràn đầy ngỡ ngàng.
Bởi vì ánh sáng của cả nhà hàng hôm nay đều mờ tối, trong phòng không có một ai.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Chẳng lẽ hôm nay nhà hàng nghỉ mà lại không thông báo cho cô biết?
Nếu như nghỉ thì… vậy thì… chẳng phải hôm nay sẽ không gặp được người đàn ông đó nữa sao...
Cô ta cố gắng bảo bản thân mình phải bình tĩnh, loại người như Lục Cảnh Lễ cho dù có coi trọng mình chắc cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.
Có điều, trong sâu thẳm nội tâm cô ta lại là dã tâm và khát vọng đang sôi sục, cô ta đã bị dao động…
Tuy rằng gia cảnh cô ta nghèo khó nhưng trời phú cho cô ta vẻ ngoài xinh đẹp, với thứ này cô ta không thiếu đàn ông theo đuổi, tán tỉnh.
Nhưng mà, cô ta làm sao có thể để những kẻ tầm thường đó vào mắt, rồi đến một ngày cô ta cũng tìm thấy cơ hội, tóm được con cá lớn là Nghiêm Quân Hạo.
Người đàn ông đó có thể khiến cô ta hoàn toàn thoát khỏi quá khứ và bước vào thế giới của anh ta.
Huống hồ, anh ta không chỉ có gia thế, vẻ ngoài cũng điển trai và tính cách lại dịu dàng như hoàng tử trong chuyện cổ tích...!phù hợp với tất cả yêu cầu của cô ta.
Thế nên cô ta quyết tâm, cho dù có chết cũng nhất định phải tóm chặt lấy con cá này.
Còn về phần vợ anh ta, đợi đến lúc cô ta leo lên được vị trí "vợ chính thức" thì liệu còn ai nhớ được cô ta đã làm thế nào để có được người đàn ông này.
Nhưng mà, sau khi những đóa hồng trắng đó xuất hiện, lòng tham và dục vọng bị đè nén trong lòng cô ta lại lần nữa thức tỉnh.
Con người là thứ sinh vật có lòng tham không đáy…
Nghiêm Quân Hạo đúng là rất tốt nhưng đột nhiên cô ta lại phát hiện ra rằng trên Nghiêm Quân Hạo thế nhưng lại có thứ còn tốt hơn nữa!
Mà cô ta lại được trời cho một dáng vẻ xinh đẹp thế này, thực ra còn xứng đáng có được thứ tốt hơn nữa mới phải…
Giống như chiếc hộp Pandora một khi đã bị mở ra thì không có cách nào đóng lại, cái suy nghĩ đó một khi đã xuất hiện đã không thể xóa bỏ.
Cùng với lần tặng hoahồng trắng thứ hai, lần thứ ba, nó lại càng lớn hơn…
Cho nên dù có biết sự nguy hiểm ẩn dấu đằng sau nhưng cô ta vẫn không kiềm nén được lòng tham, nó như một cây leo sinh sôi nảy nở bén rễ bám chặt…
Nhà hàng đóng cửa khiến vẻ mặt Dương Thi Nhu tràn đầy mất mát.
Cô ta chuẩn bị gọi điện cho quản lý hỏi xem thế nào.
Nhưng mà, vừa mới rút điện thoại ra, nhà hàng đang tối tăm đột nhiên sáng bừng lên, chiếc đèn chùm pha lê xa hoa chỉ được bật trong những ngày quan trọng cũng sáng lên.
Ngay sau đó, cô ta nhìn thấy dưới chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ chói mắt xuất hiện một người đàn ông.
Người đàn ông đó mặc một bộ vest đen nghiêm túc, cà vạt màu đỏ thẫm, trên ngực trái đeo một chiếc đồng hồ quả quýt theo kiểu phục cổ, bên trong mặc gile màu nâu và sơ mi trắng theo kiểu anh, tay còn ôm một bó hoa hồng trắng rất to, cả người như thể một nhân vật nào đó vừa bước ra khỏi truyện cổ tích.
Không ngoài dự đoán, Dương Thi Nhu đã hoàn toàn sững sờ, dường như không có cách nào tin vào mắt mình được.
Ngay sau đó, chiếc đàn dương cầm vốn dĩ mỗi ngày cô ta đều chơi, giờ đã có người khác đang đàn, bên cạnh còn có cả một ban nhạc chuyên nghiệp hợp tấu lên những giai điệu nhẹ nhàng.
Trên một chiếc bàn cạnh đó đặt duy nhất một cây nến đang cháy cùng với hoa tươi và các món ngon..