Lục Cảnh Lễ dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô: "Cô nói cái gì???"
"Giúp tôi dụ dỗ một cô em đi mà~" Ninh Tịch lặp lại một lần nữa.
"Anh ơi ối là anh ơi!!! Vợ anh nhìn trúng một cô em này!!! Lại còn đòi em giúp cô ấy dụ dỗ nữa! Anh mau tới bắt..."
Hộ anh cuồng ma Lục Cảnh Lễ lập tức hiện thân, gân cổ cò, co cổ ngỗng lên gào về cái sân cách vách.
Mắt của Ninh Tịch tí thì cũng rơi ra ngoài: "Mẹ nó!!! Lục Cảnh Lễ, anh gào bậy cái gì vậy hả! Tôi bảo anh đi dụ gái cho tôi lúc nào!"
"Chính miệng cô vừa mới nói xong!" Lục Cảnh Lễ nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt căm phẫn cực kỳ.
"Đệch...!đệch...!đệch! Ý tôi là anh giúp tôi đi dụ gái...!A! Không đúng, ý tôi là..."
Ninh Tịch còn đang định giải thích, Đại ma vương ở sân bên cạnh đã đi tới: "Sao thế?"
Lục Cảnh Lễ phi như mũi tên bắn đến bên cạnh, nắm lấy hàng rào tre: "Anh ơi, cô ấy dám đi ngoại tình với cô em nào đó sau lưng anh kìa, còn đòi em giúp nữa chứ! Em đã quả quyết cự tuyệt và lập tức báo cáo ngay với anh đó!"
Ninh Tịch: "..." Sao anh ta không bị sét đánh chết nhỉ!
Cuối cùng, Ninh Tịch chỉ có thể ngoan ngoãn đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể ra.
Sau đó nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Lễ: "Này, rốt cuộc não anh hoạt động theo tần số nào mới có thể nghĩ ra cái chuyện đó hả?"
"Cái này có thể trách tôi sao? Còn không phải tiền án của cô quá nhiều nên tôi mới "thuận theo tự nhiên" mà hiểu sai!" Lục Cảnh Lễ làu bàu.
"Nghiêm Quân Hạo?" Lục Đình Kiêu lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
"Đúng vậy, gia thế tốt, dáng người chuẩn, một con hàng chất lượng cao như thế nhất định cô gái kia cắn chặt không buông đâu.
Nếu dùng người bình thường đi dụ dỗ cô ta nhất định sẽ không có kết quả.
Lúc đầu em còn định đích thân giả trai ra tay cơ nhưng thân phận với địa vị của em không đủ, hơn nữa cô ta có tính cảnh giác rất cao nên chắc chắn cũng đề phòng chiêu này.
Em nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Lục Cảnh Lễ là phù hợp nhất!" Ninh Tịch phân tích.
"Hừ, coi như cô tinh mắt! Tiểu gia đây đã ra tay đương nhiên là không có sơ hở chút nào! Nhưng mà tại sao tôi lại phải hy sinh nhan sắc đi giúp cô? Trông tôi dễ dụ như vậy sao?"
"Ai bảo anh hy sinh nhan sắc chứ? Kịch bản tôi cũng viết xong cho anh rồi, đảm bảo cô ta không đụng được một ngón tay nào vào anh luôn."
Lục Cảnh Lễ hoài nghi: "Làm sao có thể? Cô ta sẽ ngu như vậy sao? Không chiếm được chỗ tốt sao cô ta sẽ cắn câu chứ?"
"Vậy còn phải xem miếng mồi trên móc câu có đủ hấp dẫn hay không!" Ninh Tịch sờ cằm, ánh mắt sâu kín nhìn Lục Cảnh Lễ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Trịnh Tổng Chồng Cô Muốn Trèo Tường
3.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
4.
Một Kiếp Vấn Vương
=====================================
Cảnh Lễ đáng thương có cảm giác như mình là một miếng thịt mỡ rất thơm ngon đang nằm trên thớt: "Vậy sau khi làm xong tôi có lợi gì?"
"Đều là người một nhà cả còn tính toán thiệt hơn cái gì chứ? Boss đại nhân, anh nói có đúng không?" Ninh Tịch nhào qua hàng rào tre ôm lấy cánh tay của Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu: "Ừ."
Lục Cảnh Lễ nhất thời bi phẫn: "Mẹ kiếp! Sao cô vô sỉ quá vậy! Anh Hai, anh cứ trơ mắt nhìn cô ấy bán em như vậy à?"
"Hì hì hì, yên tâm đi, tôi sẽ bịt mắt anh ấy lại!"
Lục Cảnh Lễ: "..."
Nhìn bộ dạng hận không thể chết luôn cho rồi của Lục Cảnh Lễ, Ninh Tịch vỗ vỗ bả vai của anh ta: "Được rồi được rồi, sao tôi có thể để làm không công được chứ~ chỉ cần anh giải quyết chuyện này xong thì tôi sẽ làm cho anh một bàn Mãn Hán Toàn Tịch1!"
1 Mãn Hán Toàn Tịch: là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa.
Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.
Sau này thường được dùng để chỉ những bữa tiệc lớn với nhiều món ăn ngon.
"Thật? Cô đừng có mà lừa tôi!"
"Tôi lừa anh làm cái gì, anh trai anh là người làm chứng đây!"
Kết quả, Lục Đình Kiêu không đổi sắc mặt mở miệng nói: "Một đĩa xôi sườn." Làm Mãn Hán Toàn Tịch quá mệt.
"Đệch! Chả lẽ em chỉ đáng giá một đĩa xôi sườn sao?"
"Đừng cãi nhau nữa, anh giúp tôi giải quyết vụ này, chờ tôi đi lên đỉnh cao của cuộc đời, cưới anh của anh, thành chị dâu của anh thì sau này anh muốn ăn cái gì tôi làm cái đó cho anh ăn!"
"Hình như có chỗ nào không đúng lắm...".