Trong khoảng thời gian này, Nhan Như Ý vì thấy áy náy nên mới cố gắng không gặp Tiểu Bảo, Lục Sùng Sơn thì ôm suy nghĩ "Tao mặc kệ, để xem mày dạy Tiểu Bảo thành thế nào".
Kết quả, không ngờ Tiểu Bảo còn tốt hơn trong tưởng tượng của họ.

Rõ ràng có thể thấy bé con mập mạp hơn, tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Trong thâm tâm, chuyện họ lo lắng nhất chính là liệu Tiểu Bảo đến trường có bị các bạn học khác bắt nạt vì thằng bé không biết nói hay không, lại thêm cả cái tính tình quái gở của nó nữa...!nhưng, chuyện ông bà lo lắng không hề xảy ra.
Bị Lục Đình Kiêu "phá đám", hai người đều chìm đắm trong niềm vui Tiểu Bảo thích ứng được với môi trường trường học mà quên luôn cả chuyện chính.
Sau khi hai ba con đi rồi, Nhan Như Ý vội la lên: "Hai đứa nó đã phát triển đến mức này rồi, giờ phải làm sao đây? Hay tôi đi tìm cô gái kia nhé?"
"Đấy là kế sách cuối cùng, bà cũng biết tính cách con trai bà rồi đấy, động vào cô gái đó là cách vạn bất đắc dĩ, cách tốt nhất là để con trai mình tự đổi ý thôi!"
"Thế chẳng lẽ cứ nhìn mà không làm gì cả à? Tôi còn tưởng cô gái này là người hiểu chuyện! Ai ngờ tôi nhìn lầm người rồi! Nếu thật sự không có ý đồ gì, vậy sao còn phát triển với Đình Kiêu đến mức này..."
"Bà hoảng cái gì, chẳng phải chỉ là quan hệ yêu đương thôi sao? Bà nghĩ mối quan hệ như vậy thì bền vững được bao lâu? Nói không chừng sau khi ở bên nhau rồi cảm giác mới mẻ qua đi, tự nó sẽ tách ra thôi.

Huống hồ, Tử Dao về nước rồi, con trai bà cũng đâu phải là mù, nó không biết chọn thế nào chắc?" Lục Sùng Sơn hiếm có khi nào thấy nghĩ thoáng thế, ông tỏ ra rất thoải mái.
"Phải...!Tử Dao! Còn Tử Dao nữa mà! Tôi hồ đồ quá đi mất!"
Nhan Như Ý nghe vậy cảm thấy yên tâm không ít, bà tỏ ra vui mừng nói: "May mà Tử Dao về kịp thời! Tôi đã nhìn con bé trưởng thành, đám con gái trong giới chỉ có nó là xuất sắc nhất, rất hợp với Đình Kiêu nhà mình.

Nếu không phải bảy năm trước nhà con bé chuyển ra nước ngoài, nói không chừng hai đứa nó giờ đã thành đôi rồi, tôi đâu cần phải bận lòng nhiều đến thế! Nói đi nói lại, mấy cô gái tìm xem mặt lúc trước, có ai bì được với con bé đâu!"
"Chính thế đấy, hơn nữa nam chưa cưới, nữ chưa gả, giờ cứ để chúng nó tự nhiên cũng không muộn.

Chúng ta không phải làm gì hết, chỉ cần tạo chút cơ hội cho hai đứa là được..."
"Hay là tối chủ nhật này hẹn bên nhà họ Quan tới đây ăn bữa cơm đi! Nhà mình là nhà trai, cũng nên chủ động một chút, vừa hay tiện thể hỏi thăm ý bên phía nhà họ Quan xem thế nào!" Nhan Như Ý lập tức đưa ý kiến.

"Không cần hỏi thăm, ông Quan sớm đã gọi điện cho tôi rồi, nghe ý của ông ấy, chắc chắn cũng giống ý của chúng ta thôi." Lục Sùng Sơn đắc ý nói.
Nhan Như Ý nghe vậy liền thấy mừng: "Vậy thì tốt quá! Để tôi gọi điện cho Đình Kiêu nhé?"

"Ừ."
Nhan Như Ý vội vã gọi điện cho con trai: "Alo, Đình Kiêu à!"
"Mẹ, có chuyện gì thế?"
"Hôm nay mẹ quên nói với con một chuyện, nhà bác Quan về rồi con biết không?"
"Vâng."
"Con đặt một nhà hàng phù hợp, để hôm nào mình mời họ bữa cơm, xem như tiệc tẩy trần nhé." Nhan Như Ý cố tỏ ra bình thường nói.
"Vâng."
Nhan Như Ý dập điện thoại, Lục Sùng Sơn sốt sắng hỏi: "Thế nào rồi?"
"Con trai bảo được! Đồng ý rồi!" Nhan Như Ý vui vẻ hài lòng.
Lục Sùng Sơn ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng: "Thế nào? Tôi đã bảo mà!"
"Aiz, lần này nếu có thể thành, vậy đúng là đã giải quyết được một mối bận tâm lớn rồi...".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play