Đến nơi, Ninh Tịch vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Không ngờ sân bắn ở đây có kích thước rất lớn, diện tích khoảng tầm 1500m2.
Tổng cộng có hai sân bắn tiêu chuẩn, mỗi sân đều được thiết kế chuyên nghiệp, các loại súng ống cũng được trang bị đầy đủ.
Bên trong sân còn có phòng triển lãm các loại vũ khí hạng nhẹ như súng lục, súng trường, súng máy và thêm hàng trăm loại vũ khí hạng nhẹ khác.
Thỉnh thoảng còn thấy bóng mấy anh lính mặc quân trang cũng đến đây chơi.
Ninh Tịch hết nhìn đông tới nhìn tây mà không nhìn đường, nếu không phải do Lục Đình Kiêu dắt tay thì không chừng đập đầu vào cái cây nào đó rồi.
Lúc trước em họ Lục Đình Kiêu có nói anh chiều cô quá, xem ra là cô ta nói không sai.
Hôm nay Ninh Tịch đã bị Lục Đình Kiêu chiều đến độ không cần mang não ra khỏi cửa luôn, chỉ cần ngoan ngoan theo sau anh để được cưng chiều là được.
Đến sân bắn, Mạc Lăng Thiên lập tức chọn một khẩu súng tốt, tỏ vẻ muốn rửa nhục: "Tử Dao, đến đến đến! Đến PK nào! Cưỡi ngựa có thể thua em nhưng bắn súng thì chắc chắn anh không thua đâu!"
"Tôi cũng tới!"
"Tôi tới nữa!"
.....
Nhóm người của Mạc Lăng Thiên có một nửa trai một nửa gái.
Con trai thì đương nhiên có hứng thú với bắn súng, các cô gái thì đa phần cũng hiểu một chút, có hai người không biết gì thì đang hỏi những người khác.
Rất nhanh, mọi người đã chọn xong súng rồi đeo kính an toàn và tai nghe lên.
Bọn họ đứng trước vạch chuẩn bị bắn.
Một giây sau những tiếng "đoàng, đoàng, đoàng" vang lên liên tục, đi kèm với đó là tỉ số xuất hiện trên chiếc bảng điện tử bên cạnh.
Mỗi một phát súng đạt tối đa là 10 điểm, điểm số được tính chính xác đến số thập phân thứ nhất.
Phần lớn mọi người đều bắn được 8 điểm, thỉnh thoảng mấy gã con trai còn bắn được 9 điểm.
Lục Hân Nghiên bắn được 9.2 điểm, lúc này đang rất vui: "Em bắn được trên 9 điểm này! Hôm nay thật may mắn!"
Kết quả vừa nhìn lại đã thấy điểm số dọa người của Quan Tử Dao với Mạc Lăng Thiên.
Điểm của hai người họ đều là 9.9 điểm, đây đã là một điểm số vô cùng cao.
"Ôi trời! Anh Thiên, chị Tử Dao, hai người thật lợi hại quá!"
Cuối cùng tổng điểm của ba phát bắn cũng được tính xong, số điểm của Mạc Lăng Thiên lần lượt là 9.9, 9.7 và 9.8.
Số điểm của Quan Tử Dao lần lượt là hai lần 9.9 và một lần 9.7, lấy 0.1 điểm cách biệt mà giành lấy thắng lợi.
Đồng thời điểm số của Quan Tử Dao cũng là điểm số cao nhất trong tất cả mọi người.
Mọi người bên cạnh đều trầm trồ: "Không hổ là nữ thần của tôi! Là niềm tự hào của tôi!"
"Tử Dao, em cứ thế thì đám đàn ông bọn anh sao mà chịu nổi!"
Mạc Lăng Thiên u oán nhìn sang: "Mẹ kiếp! Lại thua rồi! Lần này không tính, đấu lại!"
Mọi người đều cười ầm lên: "Ha ha ha ~ Mạc Lăng Thiên, cậu đừng giãy dụa nữa! Trong chúng ta cũng chỉ có anh Kiêu mới thắng được Tử Dao thôi!"
Mạc Lăng Thiên nghiêng đầu tìm Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu! Chú làm gì vậy! Mau tới đây chơi!"
Kết quả...
Một chiếc giày lông có hình tai thỏ của Ninh Tịch bị rớt, Lục Đình Kiêu đang ngồi xổm ở đó giúp cô đi lại giày...
Nhìn cái cảnh bong bóng màu hồng bay khắp nơi này, khóe miệng Mạc Lăng Thiên co giật không ngừng, đúng là vả chết vô số cẩu độc thân ở đây mà.
Ninh Tịch nghe những người đó nói chuyện còn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, anh bắn súng rất giỏi sao? Đến đến đến, chúng ta tới PK!"
Nói xong liền hưng phấn kéo Lục Đình Kiêu tới bàn bắn bên cạnh.
"Ui, thỏ con, cô cũng biết chơi sao?" Mạc Lăng Thiên kinh ngạc nhướng mày.
Ninh Tịch hừ một tiếng: "Dĩ nhiên tôi biết! Tôi bắn khá tốt đó!"
Nói xong liền cầm lấy súng, "đoàng" một tiếng.
Một lát sau, trên bảng tỉ số chợt xuất hiện một số điểm đỏ tươi -- 6.3 điểm.
Bắn...!thật là tốt....