Buổi sáng ngày hôm sau.
Lục Đình Kiêu giữ lời chạy qua đón Ninh Tịch.
Khi anh trông thấy bộ dạng cô đứng ở cửa, khuôn mặt liệt của ai đó có thêm mấy vết nứt.
Lúc bình thường Ninh Tịch đều thích mặc những bộ đồ tương đối năng động và thoải mái, thậm chí nhiều lúc mặc cả đồ nam.
Nhưng, hôm nay cô mặc một chiếc váy lông xù màu hồng phấn, bên ngoài còn khoác một cái áo choàng lông màu trắng, đên đầu cũng đội một cái mũ lông ấm áp có một quả bông cực to.
Mái tóc xoăn thường ngày hôm nay được là thẳng, tóc mái cũng được uốn cụp vào, trên đầu còn mang cái kẹp màu hồng phấn do Tiểu Bảo tặng, chân đi một đôi ủng bông màu trắng có tai thỏ!
Tóm lại là từ đầu đến chân trông chả khác gì một con thỏ trắng ngoan đến không thể ngoan hơn nữa!!!
"Em! " Bởi vì hình tượng này có sự tương phản quá lớn với tính cách thật của cô, Lục Đình Kiêu có chút khó hình dung.
Ninh Tịch nhảy qua khoác tay Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, em có đáng yêu không? Có phải vừa ngoan vừa dễ thương không?"
Lục Đình Kiêu ho nhẹ một tiếng: "Đáng yêu, nghĩ sao mà lại mặc thế này?"
"Ô, bởi vì đây coi như là lần đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò mà, nên phải ăn mặc sao cho long trọng một chút!"
Lục Đình Kiêu: "! " Quả thật là đủ long trọng!
Sau khi xuống lầu.
Trình Phong xuống xe mở cửa, khi thấy "Tiểu Bạch Thỏ" bên cạnh Lục Đình Kiêu thì suýt chút nữa hộc máu chết tại chỗ!
Hự cái gì thế này! Hôm nay bà chủ uống nhầm thuốc à?
Nhìn trông đáng yêu chết đi được! Vừa đáng yêu lại ỏn ẻn như thiếu nữ! Đến cả một cái móng tay cũng chẳng liên quan tới tính cách thường ngày của bà chủ luôn!
Người không biết gì thì nhất định sẽ bị cái vẻ dễ thương này hại chết, nhưng người quen cô thì nhất định sẽ bị sét đánh chết!
Trình Phong vuốt mồ hôi, ổn định tinh thần rồi mới lái xe đến sân bay tư nhân của Lục gia.
Ninh Tịch nhìn trực thăng trước mắt: "Cần ngồi trực thăng cơ à? Chúng ta đi đâu đây?"
"Rất nhanh là sẽ đến thôi.
" Lục Đình Kiêu đỡ cô lên trực thăng.
Quả nhiên không tới hai mươi phút thì trực thăng đã đáp xuống một bãi cỏ trống trải.
Vừa mới chạm chân xuống đất đã có xe tham quan tới đón.
Xe tham quan vô cùng thoải mái sang trọng, phong cảnh dọc đường cũng vô cùng xinh đẹp, khiến tâm trạng người ta được thả lỏng rất nhiều.
Không chỉ có như vậy, dọc đường này Ninh Tịch còn thấy được cả sân golf, trường đua ngựa, suối nước nóng, sân bắn, thậm chí có cả sân trượt tuyết!
Ngao! Thật nhiều trò chơi mà cô thích nhaaaaa! Nước miếng sắp rớt ra rồi!
Lục Đình Kiêu thấy đầu của cô sắp chui luôn ra ngoài thì đưa tay ra, ấn đầu cô vào bả vai của mình.
Ninh Tịch nắm tay áo của anh, nước mắt ngắn nước mắt dài nói: "Boss đại nhân, nơi này có nhiều cái chơi quá, thật là nhiều, chúng ta chỉ ngắm cảnh thật sao?"
Lục Đình Kiêu: "Ừ.
"
Ninh Tịch: "! Lục Đình Kiêu, anh nghe thấy không?"
Lục Đình Kiêu: "Cái gì?"
Ninh Tịch: "Nghe tiếng trái tim em đang vỡ nát.
"
Lục Đình Kiêu: "! "
Nhìn cô bé héo rũ trong lòng mình như quả cà héo, Lục Đình Kiêu thở dài một tiếng nói với lái xe: "Đi trường đua ngựa.
"
Ninh Tịch: "!!!! " Yeah! Cưỡi ngựa cưỡi ngựa cưỡi ngựa! Cô thích cưỡi ngựa!
Xuống khỏi xe thăm quan, Ninh Tịch nhìn về phía chuồng ngựa cách đấy không xa, hưng phấn sôi máu.
Cô muốn chọn con ngựa điên cuồng nhất cái chuồng ngựa này!
Cách đó không xa có một đám người vừa nhìn đã biết thân phận không bình thường, bọn họ đang chọn ngựa dưới sự chiêu đãi ân cần của quản lí trại ngựa.
Lúc này một người đàn ông đẹp trai trong đám đó tựa như đang nhìn thấy quỷ nhìn chằm chằm vào bọn họ: "Đệch! Lục Đình Kiêu!!!".