Nhưng mà sự thực đặt ngay trước mắt.
Dưới lòng bàn tay, cô cảm nhận được trái tim Lục Đình Kiêu đang đập điên cuồng giống như bị dính virut vậy, nhiều khi còn chậm mất nửa nhịp.
Ninh Tịch lúc này mới tin, cô chơi hơi quá, vì vậy cô bắt đầu đưa đẩy...
"Ôi, cái này cũng không thể trách em...!muốn trách thì phải trách em trai anh ý...!cách này là do anh ta dạy em đó...!đều do anh ta quá đen tối..."
Thật ra thì chuyện này cũng không thể trách Lục Cảnh Lễ, anh ta hoàn toàn hướng cô theo con đường thuần khiết và an toàn ai mà biết ma xui quỷ khiến thế nào...
Lúc này tại biệt thự của Lục Cảnh Lễ.
Cá chép nhỏ nào đó đang ôm gối âm thầm rơi lệ, những ngày yên bình đã qua rồi, sau này không biết cuộc sống sẽ dầu sôi lửa bỏng đến cỡ nào!
Hay là mình bỏ nhà đi bụi nhỉ, không không, hay là quy y cửa Phật luôn đi, mang Tiểu Bảo đi cùng...
Vào lúc này có đánh chết anh ta cũng không ngờ được, cái cảnh Ninh Tịch cơm bưng nước rót cho tên kia lại biến thành cảnh cởi áo tháo thắt lưng với anh trai mình...
Mà giờ phút này, ánh mắt chăm chú của Lục Đình Kiêu đang nhìn thẳng vào Ninh Tịch, tựa như tia X muốn xuyên thấu thân thể của cô, nhìn rõ từng ngóc ngách bí ẩn nhất.
Ninh Tịch bị nhìn như thế thì có chút sợ hãi: "Sao thế?"
Lục Đình Kiêu đưa tay ra sờ trán cô.
Sau mấy giây lại sờ thêm một cái.
Rồi lại sờ thêm cái nữa...
Tới lần thứ tư thì Ninh Tịch hết nhịn nổi mới đè tay anh lại: "Đừng có sờ nữa! Trán em bị anh sờ đến lõm mất một mảng rồi đó! Em không sốt, cũng không uống rượu, không mộng du, rất tỉnh táo..."
Lục Đình Kiêu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc dị thường: "Em xác định người trước mặt em là tôi sao?"
Ninh Tịch: "Hoàn toàn chắc chắn và khẳng định!"
Lục Đình Kiêu: "Tại sao?"
Không thể trách được sao Lục Đình Kiêu lại có phản ứng hoài nghi như vậy, thậm chí đến bây giờ anh vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Thật sự thì chuyện đêm nay có lẽ là biến cố bất ngờ nhất cũng lớn nhất trong cuộc đời anh, nói là chuyện này lật đổ hết thảy những suy luận cùng phán đoán thông thường của anh cũng không quá đáng.
Ninh Tịch tỏ tình với anh, cô nói...!cô thích anh...
Người mà cô tỏ tình không phải ai khác mà là chính anh...
Chuyện hoàn toàn không có khả năng thế mà lại xảy ra.
Tại sao? Nghe được câu hỏi này Ninh Tịch có chút hoảng hốt.
Lục Đình Kiêu đang hỏi, tại sao lại là anh.
Cô cũng đang tự hỏi mình, tại sao lại nói ra, tại sao lại nói cho anh biết...
Cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến tình huống bất ngờ ngoài ý muốn như thế này.
Ban đầu, cô nghĩ sẽ chôn dấu tình cảm này cả đời, sau đó là chờ đợi một cơ hội, chờ đến ngày bản thân có thể sánh vai cùng anh...!nhưng cuối cùng kế hoạch lại thay đổi.
Chỉ có thể nói là...!tình đã tới, có muốn chối cũng không được.
Kể từ sau khi Đại sư huynh nói với Ninh Tịch rằng, Satan hẹn gặp cô ở Philadelphia cho đến giờ, tư tưởng của cô tựa như đã xảy ra những biến chuyển đến long trời lở đất.
Ngay cái lúc Ninh Tịch cho rằng mình sắp chết thật rồi thì cô phát hiện ta điều cô hối hận nhất chính là cái đêm lễ hội pháo hoa đó, hối hận vì không cho anh nghe thấy câu nói đó.
Chúng ta vĩnh viễn không biết điều bất ngờ sẽ xảy đến trong tương lai.
Thế nên, nếu như có thể thì đừng chờ đến ngày mai, cũng đừng chờ đến tương lai, có thể làm được thì phải làm luôn...
Đây chính là nguyên nhân.
Cho nên, mặc dù chuyện tỏ tình với Lục Đình Kiêu này vẫn là kết quả một phút xúc động của cô nhưng Ninh Tịch không hề hối hận.
Ninh Tịch ngẩng đầu lên, lúc này trong đôi mắt cô chỉ còn lại ánh sáng lấp lánh, trong mắt căng thẳng của anh cô khẽ hôn nhẹ lên khóe miệng của anh, trả lời: "Bởi vì...!em phát hiện...!là em thích ăn cải xanh hơn~!".