"Em say rồi." Đôi mắt thất thần của Lục Đình Kiêu rất nhanh khôi phục lại tiêu cự, sắc mặt cũng trở lại vẻ lạnh lùng.
"Boss, anh vẫn chưa trả lời tôi!" Ninh Tịch tất nhiên không thể nào dễ dàng bỏ cuộc, đôi mắt xinh đẹp vì tức giận mà càng trở nên sinh động.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hở vai màu đen không chỉ tôn lên làn da trắng sữa ngon miệng mà còn để lộ đường cong hấp dẫn của xương quai xanh.
Yết hầu của Lục Đình Kiêu trượt lên trượt xuống, cố dồn ánh mắt tập trung vào tập tài liệu trên bàn, lạnh lùng nói: "Chờ em tỉnh thì chúng ta lại nói chuyện này, em đi nghỉ ngơi đi."
Vào giờ phút này, nội tâm của Ninh Tịch muốn tan vỡ rồi.
Bà đây phải hạ bao nhiêu quyết tâm đấy anh có biết không hả? Không ngờ lại đụng phải bản nâng cấp của Liễu Hạ Huệ!
Đại ma vương, anh đừng có kiên cường như vậy mà, nếu không thì đời này anh cũng đừng mong lăn được giường với cô em nào!
Ninh Tịch nghiến răng, thôi được rồi, cái mặt mo này hôm nay phải vứt đi thật rồi: "Lục Đình Kiêu, em đi không có nổi ~ anh ôm em đi được không~"
Lần này thì ngay cả xưng hô cũng đổi!
Lục Đình Kiêu nghe cái giọng nũng nịu mềm nhũn của cô thì tay cầm bút xoẹt một cái, một vết mực dài xuất hiện trên văn kiện, nhưng mà vẫn chịu không ngẩng đầu lên chỉ bình bình nói: "Tự mình đi."
Đệch!
Lần này Ninh Tịch nổi giận thật sự, cô không có nhiều thời gian đâu có biết không hả? Có biết hiện tại với cô, thời gian quý giá tới mức độ nào không?
Kể cả không lăn được thì ít nhất cũng phải cho cô chút sắc mặt tốt chứ! Lâu vậy mới gặp mà kết quả vừa mới thấy mặt đã cho cô một bản mặt lạnh băng như gió lạnh mùa thu, thổi bay cả lá rụng!
Ninh Tịch lập tức lấy điện thoại ra vẻ mặt xưng xỉa, tức giận nói: "Không ôm thì thôi! Tôi tìm người khác!"
Rốt cuộc thì Lục Đình Kiêu cũng ngẩng đầu lên, khóe mắt liếc thấy ba chữ trên màn hình di động...!Tịch Thế Khanh.
Một giây sau, ngón tay của Ninh Tịch còn chưa kịp bấm gọi thì cả người đột nhiên nhẹ bẫng, cả người như bay lên giữa không trung.
Ninh Tịch theo bản năng mà vòng tay qua cổ Lục Đình Kiêu để giữ thẳng bằng, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Vẻ mặt Lục Đình Kiêu lạnh băng, sải bước bế cô tới phòng nghỉ trong văn phòng, có điều, dẫu cái bản mặt đó có thối đến đâu đi chăng nữa thì động tác đặt cô xuống vẫn rất nhẹ nhàng.
Lục Đình Kiêu đặt cô xuống xong, rồi bắt đầu cởi giày lại đắp kín chăn cho cô đến khi chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn to cỡ bàn tay mới thôi.
Anh cảnh cáo: "Ngủ!"
Ninh Tịch chớp mắt, gật đầu một cái tỏ vẻ mình là một bé ngoan, chỉ có điều hành động lại hoàn toàn trái ngược.
Trong nháy mắt Lục Đình Kiêu rời đi, Ninh Tịch đột nhiên kéo tay anh lại, dùng toàn lực kéo một cái...
Lục Đình Kiêu bị kéo ngã xuống giường nằm cạnh Ninh Tịch.
Vì ngăn không cho Lục Đình Kiêu chạy, Ninh Tịch lập tức bổ nhào cả người lên người Lục Đình Kiêu: "Em không ngủ được ~ Anh ngủ với em nhé ~"
Gân xanh trên trán Lục Đình Kiêu giật giật: "...!Rốt cuộc là ai cho em uống rượu?"
Anh nhất định phải làm thịt nó!
Trong phòng khách, Lục Cảnh Lễ đang trông Tiểu Bảo đột nhiên hắt xì một cái: "Thằng nào dám chửi ông sau lưng hả?"
Lầm bẩm xong, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đã qua một nửa rồi giờ chỉ còn lại năm phút thôi, chẳng biết tình hình bên trong thế nào.
Chẳng qua là vì cái mạng nhỏ này, bất luận tò mò đến cỡ nào Lục Cảnh Lễ cũng không dám xí xớn tới xem, chỉ có thể gắng gượng nhẫn nhịn mà tưởng tượng bậy bạ.
Không biết là chị dâu định vuốt lông cho anh Hai kiểu gì, nhỡ đâu thất bại thì làm thế nào.....