Lúc này trong phòng, yến tiệc ngày càng náo nhiệt, không ít khách quý đã đến, có người còn quen cả Ninh Tịch nữa.
Lý Nhạc Lăng đang nói chuyện thân mật với Ninh Tuyết Lạc, người bên cạnh chắc là mẹ cô ta, chủ tịch thương hiệu thời trang Lăng Thiên - Quách Tuệ, Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc đang nhiệt tình tiếp đãi bà ta.
Khách vào một lúc một đông, hầu như ai cũng trò chuyện vui vẻ với Ninh Tuyết Lạc, ánh mắt khách khứa nhìn Ninh Tuyết Lạc cũng ngày càng khác.
"Đại tiểu thư của Ninh gia thật giỏi giang, còn trẻ tuổi mà giao thiệp đã rộng rãi vậy rồi!"
"Haiz, đúng là càng so càng tức mà, cái đứa vô dụng nhà tôi cũng suốt ngày ồn ào kêu muốn làm minh tinh, kết quả đập bao nhiêu là tiền vào mà chẳng quay được cái bộ nào ra hồn! Nào giống người ta, vừa làm ngôi sao vừa mở công ty được nữa!"
.....
Ngoài cửa, một người hầu đang tiếp khách bỗng lảo đảo chạy vào: "Đại lão gia, Đại phu nhân...!bên ngoài...!bên ngoài..."
Ninh Diệu Hoa nhất thời đanh mặt: "Bên ngoài làm sao? Cậu hoảng loạn thế còn ra cái thể thống gì!"
Người hầu xụ mặt: "Không phải...!lão gia! Bên ngoài có...!có khách quý! Khách quý!"
Ninh Diệu Hoa vẫn bực bội: "Khách quý gì mà khiến cậu bát nháo như thế!"

Với địa vị của Ninh gia bọn họ ngày hôm nay, kể cả khách có thân phận thế nào đi nữa, cũng không cần phải sốt sắng như vậy, dựa vào cái gì mà phải hạ thấp thân phận của mình chứ.
Trong góc, Ninh Tịch thấy vẻ mặt của người hầu kia như gặp phải quỷ thì có hơi tò mò, Ninh Tuyết Lạc lại câu được cái thang rồng nào rồi?
Người hầu nói năng lộn xộn vội giải thích: "Vừa xong...!Vừa xong bỗng có một chiếc xe đỗ xuống trước cổng...!nhưng người trong xe lại không xuống mà cứ đỗ ở đó một lúc, lúc đầu tôi cũng không chú ý nhiều...!nhìn chiếc xe đó cũng biết rất sang trọng, tôi liền nhìn biển xe, kết quả phát hiện hình như là...!là xe của Lục gia!"
Vừa dứt lời, mặt Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc lập tức biến sắc: "Cái gì? Lục gia? Lục gia nào?"
Người hầu lắp bắp nói: "Lục...!là tập đoàn Lục thị..."
"Phụt..." Trong góc, Ninh Tịch phun luôn nước hoa quả trong miệng ra.
What?!
Tập đoàn Lục thị?

Chắc không phải là...!Lục Đình Kiêu đấy chứ?
Không phải đâu, không phải đâu! Sao Đại ma vương lại chạy tới đây làm gì?

"À ờ...!chị Tâm à, em ra ngoài gọi cuộc điện thoại đã nhé!"
Ninh Tịch nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không yên tâm, cuối cùng đành lẳng lặng chạy ra ngoài gọi điện cho Lục Đình Kiêu.
Lập tức liền có người bắt máy: "Alo."
Đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh, không nghe ra là đang ở đâu.
Ninh tịch nuốt nước bọt: "Alo...!Lục Đình Kiêu, giờ anh đang ở đâu đấy?"
Lục Đình Kiêu: "Trước cổng, Ninh gia."
"Khụ khụ khụ...! Là anh thật à! Sao anh lại chạy tới đây?"
Lục Đình Kiêu: "Vì em mãi không về, Tiểu Bảo nó làm loạn lên, đòi gặp em."
Vừa nghe thấy là vì Tiểu Bảo Ninh Tịch liền mềm nhũn: "Haiz, xin lỗi xin lỗi, tôi cũng không biết sẽ trì hoãn lâu như vậy nhưng bên tôi chắc sắp kết thúc rồi, tôi sẽ về nhanh thôi!"
Lục Đình Kiêu: "Ừm, bọn tôi đợi em."
Ninh Tịch: "..."
Ý của cô là...!muốn anh đưa Tiểu Bảo về trước...!lỡ lại có chuyện gì phải nán lại, cô đâu thể thoát thân nhanh thế được?
Đang nghĩ xem nên khuyên họ không phải đợi mình thế nào thì điện thoại lại vang lên một hồi bíp bíp, hình như là đổi người, sau đó lập tức truyền tới một âm thanh thoi thóp: "Chị dâu, cô mau tới cứu tôi, tôi sắp bị hai cái máy lạnh đóng đá luôn rồi đó! Rốt cuộc đến khi nào cô mới xong? Nhanh lên một chút được không???".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play