Sự suy đoán này y như một hòn đá ném thẳng vào mặt hồ yên ả:
"Làm sao có thể? Lục Đình Kiêu vẫn độc thân có được hay không? Mặc dù có con trai nhưng tuyệt đối không thể có phụ nữ bên cạnh!"
"Nếu thật sự là anh ta thì đây chính là tin tức nóng hổi đấy, chậc chậc..."
"Nóng thì sao? Anh dám đăng chắc? Quên mất năm đó tòa soạn VIO sụp đổ như thế nào rồi à?"
"Ờ thì...!tất nhiên là nhớ rồi, là vì họ chụp lén một bức hình của Lục Đình Kiêu, còn dám đăng lên nữa..."
Nói tới đây, đám phóng viên lập tức dập tắt tâm tư của mình, có người nhanh tay chụp lại được cũng bắt đầu run rẩy xóa ảnh.
Lục Đình Kiêu nổi danh là kín đáo, không muốn người khác soi mói tới mình, không chấp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào của truyền thông, Tiểu thái tử càng được bảo vệ kĩ càng đến một ngọn gió cũng thổi không lọt, cho dù rất hiếu kì về thân phận của người phụ nữ kia nhưng bọn họ còn chưa muốn đâm đầu vào chỗ chết đâu.
Trong thang máy....
Ninh Tịch từ trong lòng Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên nhìn bánh bao lớn, rồi lại nhìn bánh bao nhỏ, trong lòng liền ngũ vị tạp trần.
(*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)
Hóa ra cảm giác có người bảo vệ...!lại là như thế này...
"Còn ổn chứ? Để tôi đổi bệnh viện cho cô?" Sắc mặt Lục Đình Kiêu có chút âm trầm.
Lúc ấy quá vội nên cũng không phát hiện ra sự trùng hợp đến khó chịu này.
"Không cần phiền vậy đâu, tôi thật sự không sao, nếu không thì chúng ta về nhà được không? Tôi không thích ở trong bệnh viện..."
"Được."
"Cơ mà...!hai vệ sĩ kia đột nhiên chui từ đâu ra vậy?" Ninh Tịch nghi ngờ hỏi.
"Vẫn luôn ở gần đây, tình huống của cô bây giờ có chút đặc biệt, để bọn họ đi theo để phòng ngừa vạn nhất." Việc cô bị thương do fan não tàn tấn công, anh tuyệt đối không cho phép xảy ra lần thứ hai.
"Tôi còn chưa chính thức kí hợp đồng với Thịnh Thế mà đã có phúc lợi như này rồi á?" Ninh Tịch thụ sủng nhược kinh, vừa dứt lời thì đột nhiên thấy được hình ảnh của mình phản chiếu qua tấm gương trong thang máy.
Ninh Tịch sờ gương mặt của mình ở trong gương: "Những kí giả kia có phải mù rồi không? Tôi đứng trước mặt bọn họ còn không nhận ra? Còn nói cái gì mà...!hiền thê lương mẫu, trong sáng thoát tục, dịu dàng, đáng yêu...!Rõ ràng tôi là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, là bà ngoại chó sói của cô bé quàng khăn đỏ, những từ như thế sao hợp với tôi chứ?"
Ninh Tịch vừa nói vừa quan sát bản thân trong gương, sau đó cô phát hiện bản thân không trang điểm, mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, tóc thì tùy tiện tết lại thành một bím tóc để sau ót cho gọn, phía trên tóc mai thì cài một chiếc kẹp màu hồng phấn, biểu tình trên mặt đúng là rất dịu dàng, nhã nhặn, trầm tĩnh.
Chết tiệt! Đúng là dịu dàng thật! Ninh Tịch cũng bị dáng vẻ hiện tại của chính mình dọa cho sợ.
Chẳng lẽ trước mặt hai cha con nhà bánh bao cô vẫn luôn thế này sao? Chẳng giống cô chút nào!
Tiểu Bảo nghe vậy lập tức móc ra quyển sổ bỏ túi luôn mang theo người, vùi đầu viết xoẹt xoẹt mấy chữ sau đó vội vàng đưa tới cho Ninh Tịch.
"Bảo bối muốn nói cái gì?" Ninh Tịch nhận lấy quyển sổ nhỏ.
Xem xong liền đỏ mặt.
"Sao vậy?"
Ninh Tịch che hai gò má đang đỏ bừng, trong mắt toàn là vẻ lên án: "Lục Đình Kiêu, tất cả là do anh! Anh xem con trai anh kìa!"
"Có chuyện gì vậy?" Lục Đình Kiêu bị giận cá chém thớt mà chẳng hiểu vì sao, vì vậy liền nhìn xem Tiểu Bảo viết cái gì, xem xong...!câm nín.
Trên quyển sổ viết rất rõ ràng, rành mạch:
[Cô là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, mắt của cô còn ngọt ngào hơn cả chocolate, khi nhìn cô, con như thấy được nàng công chúa xinh đẹp nhất trong những câu truyện cổ tích.]