Ta bị chỉ hôn, dù trong lòng ngàn vạn không tình nguyện, ta vẫn phải trở thành thê tử của một tên công tử bột ăn chơi trác táng...
Ta và hắn còn chưa từng thấy mặt nhau, mà ta lại phải đánh đổi cả đời của mình vì một tên thích ức hiếp người khác thế này.
Ta phải tuân thủ nữ đức, ta phải hiền dịu đoan trang. Hắn thì là nam tử, có thể tam thê tứ thiếp, có thể sa đọa, có thể ăn chơi. Trong lúc ta ngồi ngay ngắn mang khăn voan đỏ, chờ đợi hắn, hắn lại có thể tại Nguyệt Lâu nốc từng chén rượu đến say mèm.
Người dân trong thành đều biết, bệ hạ đã đích thân ban hôn, ngày lành đã định, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc ta sẽ được hưởng bất cứ ân huệ nào từ ngài. Nếu đã đến nước này thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.
Sau đó, ta đã nhanh chóng gửi mật thư đến cho tên cận vệ của ca ca và nhờ huynh ấy giải quyết tận gốc chuyện này.
Thôi thì cứ coi như đây là món quà đầu tiên mà ta đây, Bạch Hề Nặc, gửi tặng với tư cách là phu nhân cho hắn.