Tàu chuyên chở bay ra khỏi chiến hạm Lượng Tử, so với phi thuyền mẹ,
trông nó nhỏ hơn nhiều, giống như một chiếc xe ô tô vừa chạy ra khỏi
thành phố. Ánh sáng phát ra từ động cơ của nó chỉ chiếu sáng một mảng
nhỏ thân tàu khổng lồ của mẫu hạm, tựa như ngọn nến bên dưới vách đá
dựng đứng. Nó chầm chậm bay từ bóng râm của tàu Lượng Tử ra ngoài ánh
mặt trời, ống xả động cơ nhấp nháy như đom đóm, bay về phía Giọt Nước
ở ngoài xa một nghìn ki lô mét.
Đội khảo sát gồm có bốn người, ngoài Đinh Nghi và Tây Tử, còn có hai
sĩ quan đến từ Hạm đội châu Âu và Hạm đội Bắc Mỹ, một thiếu tá và một
trung tá.
Qua cửa sổ, Đinh Nghi ngoảnh lại nhìn đội hình hạm đội đang xa dần.
Lúc này, tàu Lượng Tử nằm ở góc đội hình trông vẫn rất khổng lồ, nhưng
tàu Mây ngay bên cạnh nó lại nhỏ đến mức chỉ thấy lờ mờ hình dáng, nhìn
ra xa nữa, các chiến hạm trong hàng chỉ là một dãy những chấm nhỏ. Đinh
Nghi biết, chiều dài và chiều rộng của đội hình hình chữ nhật này lần lượt
có một trăm và hai mươi chiến hạm, ngoài ra còn có hơn mười chiến hạm
cơ động ở ngoài đội hình. Có điều, khi ông đếm dọc theo chiều dài, chỉ
đếm được ba mươi chiếc là không nhìn rõ nữa, khoảng cách đã lên đến sáu
trăm ki lô mét. Ông ngẩng đầu lên nhìn chiều rộng của hình chữ nhật thì
cũng vậy, những chiến hạm xa nhất có thể nhìn thấy được chỉ là một điểm
sáng mơ hồ trong ánh mặt trời yếu ớt, rất khó nhận ra trên nền sao lấp lánh.
Chỉ khi tất cả chiến hạm đều khởi động, đội hình tổng thể của hạm đội mới
nhìn thấy được bằng mắt thường. Đinh Nghi cảm tưởng, hạm đội liên hợp
là một ma trận 100x20 trong vũ trụ. Ông tưởng tượng đem một ma trận
khác nhân với nó, trục dọc của ma trận này nhân với trục ngang của ma
trận kia để tạo nên một ma trận khác lớn hơn, thế nhưng trong hiện thực, đối đầu với ma trận khổng lồ này lại chỉ là một điểm nhỏ bé: Giọt Nước.
Đinh Nghi không thích sự bất đối xứng toán học đến mức cực đoan như
vậy, bài thể dục tư duy mà ông dùng để trấn tĩnh lại đã hoàn toàn thất bại.
Khi hiện tượng siêu trọng do gia tốc biến mất, ông ngoảnh đầu sang bắt
chuyện với Tây Tử ngồi bên cạnh mình.
“Bé con, cháu là người Hàng Châu à?”[62]
Ông hỏi.
[62]
Hàng Châu, nơi có Tây Hồ, là quê hương của Tây Thi (Tây Tử).
Tây Tử đang chăm chú nhìn về phía trước, hình như đang gắng sức tìm
kiếm tàu Bọ Ngựa vẫn đang ở ngoài xa mấy trăm ki lô mét. Cô định thần
lại, lắc đầu: “Không, bác Đinh, tôi sinh ra ở Hạm đội châu Á, tôi cũng
không biết tên mình có liên quan gì với Hàng Châu không nữa. Có điều, tôi
đã đến nơi ấy, chỗ đó rất đẹp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT