Khoảng hai canh giờ sau, Lục Diệp mới thu đao đi tới chỗ tối, lấy túi nước ra, sau khi rửa sạch một phen, mặc quần áo xong rồi trở về dưới vách núi.

Đại hổ sớm đã ngủ say, tiếng ngáy rung trời, Y Y còn ngồi ở chỗ đó, hẳn là đang chờ hắn.

Nhưng thấy được biểu cảm của Lục Diệp, nàng có chút kỳ quái, bởi vì hắn giờ phút này như đã đưa ra quyết định gian nan gì đó, vẻ mặt mặc dù ngàn vạn người nói nhưng ta quyết rồi.

Nàng không nhịn được nghiêng đầu!

Lục Diệp khoanh chân ngồi xuống, suy nghĩ một chút, dặn dò Y Y một tiếng: 
- Nếu một hồi ta ngất xỉu, không cần quá để ý.

- Ừ?
Vẻ mặt Y Y khó hiểu.

Lục Diệp không giải thích quá nhiều, nhắm mắt lại, đắm chìm tâm thần, lại một lần nữa "nhìn" thấy Thiên Phú Thụ chiếm cứ trong Nguyên Linh Khiếu của mình.

Trên tán cây khổng lồ, có ba chiếc lá đang hừng hực cháy, phiến thứ tư đã nở rộ nhưng không bị đốt cháy.

Trong mỏ quặng Tà Nguyệt Cốc, Thiên Phú Thụ của hắn xuất hiện mảnh lá cây thiêu đốt đầu tiên, mang theo một loại linh văn gọi là Phong Duệ, nếu không có linh văn này, sau đó hắn không thể nào dễ dàng giết chết Chu Thành vốn đã trọng thương như vậy, cũng sẽ không một kiếm đâm thủng linh lực hộ thể của nam tử trắng nõn kia, càng không có cách nào trọng thương Xà Yêu, cuối cùng thủ thắng.

Có thể nói đạo linh văn này ở những thời khắc mấu chốt đều mang đến trợ giúp rất lớn cho Lục Diệp.

Trước mắt trên Thiên Phú Thụ lại có hai phiến lá cây thiêu đốt, tâm tình hắn vừa thấp thỏm, cũng rất chờ mong mình sẽ đạt được loại linh văn gì.

Lục Diệp chậm rãi tập trung lực chú ý, nhìn về phía một chiếc lá đang cháy trong đó, nhưng giống như tình huống lần trước, một chiếc lá nhỏ kia nhanh chóng phóng đại, trong chớp mắt đã tràn ngập tất cả tầm mắt và tư duy của hắn.

Cùng lúc đó có vô số tin tức không thể khống chế tràn vào trong đầu hắn, Lục Diệp lại sinh ra một loại cảm giác có người cầm búa hung hăng đập vào đầu hắn một cái.

Lần trước hắn trực tiếp ngất xỉu.

Nhưng lúc này mặc dù hắn cảm giác trời đất quay cuồng, đau đớn khó nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không ngất đi.

Lục Diệp tình nguyện tự mình ngất xỉu, bởi vì toàn bộ quá trình khiến hắn sinh ra một loại cảm giác sống không bằng chết, thật giống như có người bẻ đầu óc mình ra, mạnh mẽ nhét vào bên trong một ít thứ mình hoàn toàn không biết, ra sức khuấy đảo!

Hắn mở to mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ đè nén, hai tròng mắt đỏ như máu.

Y Y một mực chú ý đến hắn lập tức hoảng sợ, ngay cả đại hổ đang ngủ say cũng đánh thức, gầm thét một tiếng, cảnh giác chung quanh, nhầm tưởng rằng bị đánh lén.

Một lát sau, Lục Diệp mới dần dần bình phục lại, trong tầm mắt là một mảnh máu đỏ tươi, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, Y Y và đại hổ hoảng sợ đứng ở một bên, không biết nên làm gì.

Trên thực tế bộ dáng Lục Diệp lúc này cực kỳ dữ tợn, hai mắt đỏ như máu thì thôi, hai bên huyệt thái dương còn có gân xanh phồng lên, dường như đang chịu đựng tra tấn thật lớn.

Sau khi thở dốc nặng nề một lúc, Lục Diệp mới khôi phục lại một chút, nói một tiếng với đại hổ và Y Y đang rất sốt ruột: 

- Không có việc gì.

Sau đó nhắm mắt lại lần nữa.

Đau khổ đã qua đi và đến lúc nhận được thành quả thắng lợi.

Y Y cùng đại hổ liếc nhau, đều cảm thấy khó hiểu, nhưng việc này dường như liên quan đến tu hành của Lục Diệp, hắn không nói, Y Y dám không hỏi, chỉ có thể cùng đại hổ thủ một bên.

Lúc này Lục Diệp đang điều tra đặc tính của đạo linh văn thứ hai.

Ngự Thủ! Đây chính là tên đạo linh văn thứ hai, chỉ dựa theo tên mà xem, đây hẳn là một đạo linh văn dùng phòng hộ.

Lúc trước Lục Diệp cũng có chút suy đoán, đạo linh văn thứ nhất thiên về công kích, vậy có lẽ đạo thứ hai sẽ thiên về phòng ngự, lúc này xem ra mình đã phán đoán đúng.

Hắn mở mắt ra, hơi chuẩn bị một chút, trên bàn tay bỗng nhiên lóe ra một tầng linh quang mắt thường có thể thấy được, Linh quang kia hóa thành một mặt tấm chắn hình tam giác, trên tấm chắn khắc đồ án đường vân loằng ngoằng phức tạp.

- Đây là! linh văn?
Y Y vẫn yên lặng chú ý tới hắn lập tức kinh hãi, mặc dù nàng thiếu đi rất nhiều trí nhớ, nhưng vẫn nhớ rõ một ít kiến thức thông thường trong giới tu hành, hơn nữa còn hiểu nhiều hơn Lục Diệp.

Cho nên quả thực có chút khó tin khi vừa thấy hắn dùng linh lực bản thân xây dựng ra một đạo linh văn.

Phải biết rằng, tu sĩ cấp thấp như Lục Diệp thông thường đều lấy tăng lên tu vi của mình làm chủ, ngay cả thuật pháp cũng không có thời gian đi nghiên cứu học tập, chứ đừng nói chi là phức tạp như linh văn, đương nhiên một số thuật pháp cũng có thể coi là linh văn hiện ra.

Thậm chí có thể nói, linh văn mà Lục Diệp thúc dục hôm nay có thể xem như một đạo thuật pháp phòng ngự.

Thuật pháp có liên quan mật thiết với linh văn, rất nhiều lúc còn có liên quan đến nhau, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, cho nên chỉ nói hai ba câu sẽ khó có thể giải thích.

Thế nhưng mặc kệ như thế nào, tu sĩ cấp thấp có thể tạo dựng ra linh văn vẫn làm cho người ta khó có thể tin được.

Y Y càng thêm xác định, chỉ sợ Lục Diệp là đệ tử của đại tông môn đứng đầu nào đó, hơn nữa thân phận của hắn trong tông môn kia chắc chắn không thấp, nói không chừng là đứa con riêng của chưởng giáo tông môn nào đó, bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ nên chỉ có thể một mình ra ngoài rèn luyện!

Trong vài hơi thở ngắn ngủi này, nàng đã tưởng tượng ra một bộ phim tràn ngập ân oán tình cừu.

Lục Diệp trái lại không để ý đến ánh mắt Y Y.

Giờ phút này hắn đang cảm nhận được mức độ kiên cố của Ngự Thủ, nhìn đơn thuần từ lực phòng ngự thì năng lực phòng hộ của Ngự Thủ đã hoàn toàn vượt xa linh lực hộ thể của mình, so sánh giữa hai thứ mà nói, lực phòng hộ chênh lệch ít nhất gấp mấy lần.

Điều này có nghĩa là sau này hắn có thủ đoạn phòng hộ tốt hơn nếu gặp phải những công kích nào đó.

Thế nhưng lực phòng hộ hơn người thì tiêu hao cũng không thấp, Ngự Thủ linh văn to bằng bàn tay này đã tiêu hao khoảng chừng trữ lượng linh lực trong một cái linh khiếu của Lục Diệp.

Tiêu hao còn lớn hơn Phong Duệ.

Nói cách khác, nếu thúc dục linh văn này hai mươi lần liên tục, đến lúc đó hắn sẽ hao hết linh lực.

Hơn nữa nếu phạm vi phòng hộ mở rộng, vậy tiêu hao sẽ còn gia tăng, trước mắt Lục Diệp chỉ thúc dục một đạo Ngự Thủ linh văn to bằng bàn tay, không có nghĩa là đạo linh văn này chỉ lớn như vậy, nếu hắn nguyện ý thì hoàn toàn có thể dựng ra kích thước lớn hơn.

Nói tóm lại đây là linh văn không tồi, mặc dù hắn có Kim Thân Phù, nhưng linh phù sẽ có lúc hao hết, mà Ngự Thủ linh văn này lại là năng lực của bản thân mình.

Hơn nữa nếu so sánh hai bên, chỉ trong một ý niệm đã có thể thúc dục Ngự Thủ, nhưng kích phát linh phù lại tương đối phiền toái, đầu tiên phải lấy nó ra từ trong Túi Trữ Vật, rồi mới rót vào linh lực, vậy nên trong chiến đấu kịch liệt, thường thường Lục Diệp không có thời gian để làm những chuyện này.

Nếu hắn có một đạo linh văn như vậy lúc gặp phải nam tử trắng nõn trước đó, vậy hắn hoàn toàn có thể chống đỡ công kích của đối phương, trực tiếp đánh chết tên kia.

Mặc dù đạo linh văn này không thể làm cho tu vi của Lục Diệp tăng lên, nhưng sức chiến đấu lại gia tăng trên phạm vi lớn.

Còn có một đạo!

Lục Diệp nhớ về cảm thụ lúc trước, có chút không rét mà run, hắn không chuẩn bị đi điều tra một đạo linh văn khác, ít nhất hai ngày tiếp theo không làm được.

Đầu hắn hiện tại cực kỳ mỏi mệt, nếu lại tiếp tục điều tra linh văn kia, làm không tốt sẽ chết người.

Vì vậy hắn phải nghỉ ngơi vài ngày rồi tính tiếp.

Lục Diệp lấy ra một viên Uẩn Linh Đan uống xuống, chuẩn bị điều tra một chút vấn đề cho tới nay vẫn làm cho mình nghi hoặc kia, mình cắn thuốc tu hành không có tai họa ngầm, có phải có liên quan đến Thiên Phú Thụ hay không! 
Tĩnh tâm cảm nhân được, hắn rất nhanh "nhìn" thấy Thiên Phú Thụ ẩn thân trong Nguyên Linh Khiếu.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play