Chưởng giáo không biết tình huống của hắn, nhưng Lục Diệp tự biết chuyện của bản thân mình.

Không nói đến một năm này hắn lục tục ngo ngoe từ trong tay Dương quản sự đổi ba mươi hạt cặn thuốc Khí Huyết Đan dùng, ngay cả hơn mười ngày ở trong hang núi kia cũng nuốt vào hai ba trăm hạt.

Dưới tình huống bình thường ăn vào nhiều cặn thuốc như vậy, chắc chắn có tai hoạ ngầm cực lớn với bản thân.

Nhưng chưởng giáo lại nói linh lực của hắn coi như tinh thuần? Chưởng giáo cũng không đến mức cảm nhận sai, Lục Diệp không rõ ràng tu vi lão cao bao nhiêu, nhưng đã là chủ nhân của tông môn cửu phẩm, dù sao cũng nên tới Vân Hà cảnh mới đúng.

Nói cách khác, linh lực của mình chỉ sợ không có vấn đề gì.

Thế nhưng chỗ nào có vấn đề? Lục Diệp nghĩ đến Thiên Phú Thụ, lúc ở trong hầm mỏ trước kia, hắn thoáng cảm thấy Thiên Phú Thụ không đơn giản chỉ bao hàm linh văn, bây giờ xem ra, linh lực của mình tinh thuần tất nhiên cũng có quan hệ tới Thiên Phú Thụ, nếu không thì không có cách nào giải thích tình huống trước mắt của bản thân.

Việc này ngược lại không thể nói rõ với chưởng giáo, nghĩ nghĩ, Lục Diệp nói: 
- Chưởng giáo, nếu đan độc góp nhặt quá nhiều, linh lực tối nghĩa không rõ thì nên giải quyết như thế nào?
- Đương nhiên chỉ có thể tạm dừng tu hành, từ từ hóa giải đan độc, chuyện này cần rất nhiều thời gian.

Cho nên đừng quá ỷ vào linh đan tu hành, không những không có khả năng tăng lên tốc độ tu hành, ngược lại sẽ đưa đến phản hiệu quả, tuy nhiên ngươi cũng không cần lo lắng, lấy đan dược thích hợp phụ trợ tu hành sẽ không có vấn đề, mấu chốt là mình nên nắm chắc điều độ.

- Đệ tử minh bạch.

- Ừm, trước mắt ngươi tu vi còn thấp, mượn nhờ đan dược tu hành cũng không gì đáng trách, thế nhưng ngươi đã có Uẩn Linh Đan, vì sao không dùng, trái lại muốn lấy Khí Huyết Đan đến luyện tinh hóa khí, phải biết mặc dù hai loại linh đan này cũng có thể phụ trợ tu hành, nhưng loại sau càng quan trọng hơn là tăng thêm khí huyết, cố bản bồi nguyên.

Lục Diệp thình lình nói: 
- Đệ tử không nhận ra Uẩn Linh Đan!

Vừa rồi hắn theo thói quen lấy ra Khí Huyết Đan dùng, chỉ muốn sớm khôi phục một chút linh khí, trùng kích bích chướng linh khiếu cũng không cần quá nhiều.

Đường lão kinh ngạc bật cười, đẩy một cái bình nhỏ lên trước mặt hắn: 
- Trong này chính là Uẩn Linh Đan, tuy là Uẩn Linh Đan cấp thấp nhất, phẩm chất cũng tầm thường, nhưng lại thích hợp cho ngươi sử dụng.

Lục Diệp từ trong bình đổ ra một hạt, sau khi thấy rõ bộ dáng Uẩn Linh Đan lại thầm nghĩ Dương quản sự bên kia quả nhiên cũng có đan này, lúc trước hắn đã từng thấy loại linh đan này ở trong Túi Trữ Vật của y, chỉ là không dám tùy tiện dùng.

Bây giờ được chưởng giáo chỉ điểm, hắn tất nhiên không còn lo lắng nữa, cầm viên Uẩn Linh Đan kia trong tay nuốt vào trong miệng, tĩnh tâm luyện hóa.

- Sau khi dùng linh đan cần dẫn dắt đan lực, để cho đan lực không trầm tích, lưu lại hậu hoạn.

Giọng nói của chưởng giáo vang lên ở bên tai, đây cũng là nguyên nhân lão vừa rồi nói Uẩn Linh Đan cấp thấp nhất sẽ thích hợp để Lục Diệp sử dụng, lấy tu vi một khiếu của Lục Diệp trước mắt, nếu như thật sự dùng linh đan quá tốt, vậy có lẽ sẽ không kịp dẫn dắt đan lực nồng đậm, một khi quá nhiều đan lực trầm tích ở trong cơ thể, cũng có ảnh hưởng cực lớn đối với tu hành của hắn.

Lục Diệp nghe được lời nói của chưởng giáo, y theo cách đó mà làm.

Trong bụng từ từ tuôn ra một dòng nước nóng, đó là đan lực của Uẩn Linh Đan, chuyển hóa thành linh lực cho tu sĩ dùng.

Theo Lục Diệp dẫn dắt, đan lực chuyển hóa linh lực từ từ bị rót vào trong Nguyên Linh Khiếu.

Khiếu này nguyên bản gần như khô cạn dần dần trở nên tràn đầy.

Dược hiệu của Uẩn Linh Đan này tốt hơn cặn bã Khí Huyết Đan hắn dùng lúc trước nhiều! Bản thân đan dược này càng thích hợp cho tu hành hơn Khí Huyết Đan, trước đây Lục Diệp dùng vẫn là cặn bã do tu sĩ Tà Nguyệt Cốc luyện đan thất bại, còn phải trải qua một quá trình luyện tinh hóa khí mới có thể để khí huyết của bản thân chuyển hóa thành linh lực, đương nhiên không thể sánh bằng.

Cho tới giờ khắc này hắn mới thực sự cảm nhận được khoái hoạt khi cắn thuốc tu hành! Không đến nửa ngày, Nguyên Linh Khiếu gần như khô cạn đã tràn đầy một lần nữa, mà đan lực của Uẩn Linh Đan kia còn đang tiếp tục phát huy tác dụng.

Lục Diệp vội vàng dẫn dắt linh lực trong Nguyên Linh Khiếu, trùng kích qua bích chướng linh khiếu thứ hai, một lần lại một lần.

Cho đến một thời khắc, hắn thoáng cảm thấy trong cơ thể của mình có đồ vật gì đó vỡ vụn, linh lực tiến lên vốn bị ngăn trở lại bỗng nhiên trở nên thông suốt.

Linh khiếu thứ hai đã mở! 
Linh lực tràn đầy từ trong Nguyên Linh Khiếu róc rách chảy vào linh khiếu thứ hai, Lục Diệp chỉ cảm thấy thể xác tinh thần sảng khoái.

Dược hiệu Uẩn Linh Đan còn lưu lại, cho đến một hồi lâu sau phát giác được dược hiệu viên đan được kia triệt để tiêu hao sạch sẽ, Lục Diệp mới mở to mắt, đang muốn báo tin vui cho chưởng giáo, lại thấy trước mắt đã không còn bóng người.

Lão đã rời đi từ lúc nào.

Lục Diệp cũng không quá bận tâm, dù sao chưởng giáo chính là chủ nhân một tông, có chuyện bận rộn của riêng mình, vả lại chưởng giáo đã giúp mình định vị vị trí mấy linh khiếu tiếp theo, bây giờ mình chỉ cần làm từng bước, tu hành thật tốt là đủ.

Mục tiêu của hắn là mau chóng mở mấy linh khiếu kia ra, theo lộ tuyến hành công của công pháp, lấy linh lực xuyên qua những linh khiếu này để đạt thành Linh Khê cảnh, chỉ có như thế hắn mới xem như một tu sĩ chân chính nhập môn.

Cố ý muốn thí nghiệm một chút phỏng đoán của bản thân liên quan tới Thiên Phú Thụ trước đó có chính xác không, Lục Diệp không hề ngừng, lại lấy một viên Uẩn Linh Đan ăn vào.

Đan lực nồng đậm hóa thành linh lực, dưới sự dẫn dắt của hắn chảy vào trong linh khiếu mình, chỉ sau hai ngày rốt cuộc sau khi đã tiêu hao tổng cộng sáu hạt Uẩn Linh Đan, khiếu thứ hai đã tràn đầy.

Lục Diệp hoảng sợ vì tốc độ này.

Phải biết hắn từ khi khai khiếu đến một khiếu tràn đầy, bỏ ra tất cả thời gian hơn mười ngày, nhưng bây giờ tiến triển đồng dạng lại chỉ phải bỏ ra hai ngày, chênh lệch trong đó quá lớn.

Dược hiệu của Uẩn Linh Đan quả nhiên không phải những cặn bã kia có thể so sánh, dù đây là Uẩn Linh Đan phẩm chất thấp nhất.

Hắn lại nhớ tới Dư Hiểu Điệp.

Lúc ấy Dư Hiểu Điệp nói với hắn, từ khi khai khiếu đến một khiếu tràn đầy phải bỏ ra hơn hai mươi ngày, mà đan dược nàng dùng là Uẩn Linh Đan, là một tu sĩ Tà Nguyệt Cốc cho nàng dùng.

So sánh như thế mà nói, tốc độ tu hành của Lục Diệp rõ ràng không bình thường.

Hắn có thể xác định tất cả chuyện này có quan hệ mật thiết với Thiên Phú Thụ, thế nhưng cụ thể quan hệ như thế nào thì trước mắt hắn vẫn không thể điều tra ra.

Mặc kệ như thế nào, đối với hắn mà nói chuyện này là chuyện tốt, có lẽ chờ sau này tu vi mình cường đại, có thể từ từ đào móc bí mật của Thiên Phú Thụ.

Chưởng giáo vẫn chưa hiện thân, mặc dù Lục Diệp đã tu hành hai ngày nhưng không thấy mỏi mệt, chỉ bụng đói kêu vang.

Từ sau khi hắn khai khiếu, sức ăn cũng tăng lên, lúc ở đường hầm mỏ, hắn đã phát hiện điểm này, thế nhưng đối với tuổi tác của hắn trước mắt, ăn nhiều chính là chuyện tốt, ăn càng nhiều thì khí huyết sẽ càng dồi dào.

Không thể ra ngoài tìm thức ăn, cũng may trong Túi Trữ Vật của Chu Thành còn có một số thứ, Lục Diệp không quan tâm ngon hay dở liền lấy ra ăn.

Sau khi ăn uống no đủ, Lục Diệp lại tiếp tục tu hành.

Nửa ngày sau bích chướng linh khiếu thứ ba vỡ vụn.

Lại thêm hai ngày nữa, khiếu thứ ba tràn đầy.

Vẫn chỉ tiêu hao sáu hạt Uẩn Linh Đan.

Hắn còn muốn tiếp tục tu hành, nhưng tinh thần vừa buông lỏng liền có cảm giác ủ rũ, trong lòng biết đây là do mình tu hành quá lâu, rơi vào đường cùng chỉ có thể nghỉ ngơi một chút.

Lục Diệp lấy đệm chăn từ trong Túi Trữ Vật ra, nằm xuống liền ngủ, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play