Bốn tiểu chu thiên tuần hoàn trong cơ thể không ngừng tuôn động, linh lực cuộn trào lao nhanh trong linh khiếu, khoảng cách đây đó từng bước từng bước được rút ngắn!
Mười trượng, chín trượng, tám trượng!

Bị đánh lui, lại tiếp tục xông về phía trước.

Khóe miệng Lục Diệp tràn ra máu tươi, lồng ngực khó chịu dị thường, hắn vốn định áp sát Đổng Thúc Dạ càng gần càng tốt, nhưng thật đến khi đi làm lại phát hiện mình đã quá nghĩ đương nhiên.

Khoảng cách càng gần lại càng khó trốn tránh thuật pháp do đối phương thi triển, ở cách hơn mười trượng, bằng vào nhãn lực bây giờ của Lục Diệp có thể đem nắm bắt được quỹ tích phi hành của những thuật pháp kia, nhưng trong vòng mười trượng mà muốn làm được như thế thì lại rất khó.

Nếu không phải dồn dập thúc giục Ngự Thủ, hắn sớm đã vô lực chống đỡ.

Khoảng cách tám trượng đã là cực hạn, miễn cưỡng đủ dùng rồi!
Khi lần nữa xông đến cách Đổng Thúc Dạ tám trượng, hắn cuồng hống một tiếng:
- Hổ Phách!
Hống!
Trước lúc khai chiến, Hổ Phách đã tan biến trong màn mưa, lúc này đột nhiên truyền ra tiếng gầm gừ từ sau lưng Đổng Thúc Dạ.

Đối với Hổ Phách, Đổng Thúc Dạ sớm có phòng bị, cho nên khi hổ khiếu kia truyền ra, hắn đồng thời cũng khẽ nghiêng đầu, một đạo Kim Hồ Trảm chém về hướng đó, trảm kích hình bán nguyệt màu vàng cắt vào màn mưa, song không xuất hiện phản ứng đánh trúng, Hổ Phách rất cơ trí, sau khi làm ra động tĩnh liền lập tức rời khỏi chỗ cũ.

Đổng Thúc Dạ không làm nhiều dây dưa, hắn đại khái hiểu được ý định của Lục Diệp, đoán chừng đối phương muốn để cho thú sủng bắt lại thiếu gia hoàn khố, lấy đó để uy hiếp mình.

Mánh khóe ngây thơ như vậy căn bản không khả năng thành công, con hổ kia dám tới gần hắn trong phạm vi mười trượng, chớp mắt hắn liền có thể chém giết nó! Một con súc sinh tự nhiên không biết thúc giục linh văn ngăn cản, trong khi thiếu gia hoàn khố lại đứng sau lưng cách hắn ba trượng, hắn hoàn toàn có đủ năng lực vừa đối phó Lục Diệp vừa che chở cho đối phương.

Cho nên sau khi bức lui Hổ Phách, hắn lập tức quay sang đối phó Lục Diệp, nhưng còn không đợi hắn kịp thôi động thuật pháp, trên đầu đã có linh lực ba động đánh tới.

Ngước mắt nhìn lại, một chiếc chuông lớn lấp lánh linh quang ầm vang rơi xuống, trước mắt bỗng chợt tối sầm.

Là Huyền Linh Chung!
Linh khí hộ thân của thiếu chủ Cửu Tinh Tông, hắn há lại không nhận ra? Lúc Huyền Linh Chung rơi xuống, hắn muốn tránh né, nhưng đã lỡ qua thời cơ tốt nhất, trước mắt tối sầm, trực tiếp bị bao trùm kín mít!

Sắc mặt hắn trầm xuống, biết mình quá bất cẩn, lúc này hắn rốt cuộc đã biết tại sao Lục Nhất Diệp cứ phải đội lấy công kích không ngừng áp sát tới gần, đối phương không phải muốn tới công kích mình, mà chỉ đơn thuần muốn rút ngắn khoảng cách, bởi vì khoảng cách quá xa, Huyền Linh Chung không nhất định có thể vây khốn được hắn.

Nhất thời chủ quan khiến hắn bị Huyền Linh Chung vây khốn, nhưng bản thân linh khí này vốn dùng để hộ thân, tuy có hiệu quả khốn định, lại không quá lợi hại, luận về hiểu rõ đối với Huyền Linh Chung, Đổng Thúc Dạ càng sâu hơn Lục Diệp một bậc.

Đang định thi triển thuật pháp đánh vỡ trói buộc từ chiếc chuông này, không nghĩ tới Huyền Linh Chung lại đột ngột bay lên.

Thuận theo Huyền Linh Chung nhấc lên, Đổng Thúc Dạ giương mắt nhìn lại, sắc mặt âm trầm.

Bên kia một tay Lục Diệp đã bóp lấy cổ thiếu gia hoàn khố, trường đao gác lên, cả người núp sau lưng thiếu gia hoàn khố, chỉ lộ mỗi tròng mắt hung tợn dõi nhìn hắn.

Vượt hai ba cấp chém giết Đổng Thúc Dạ? Lục Diệp chưa từng nghĩ đến loại chuyện này, mặc dù hắn từng chém giết qua một ít ngũ trọng, nhưng Đổng Thúc Dạ lại cường đại hơn ngũ trọng quá nhiều, lần giao phong vừa rồi cũng đã xác nhận điểm này, Lục Diệp hoàn toàn không cách nào tiếp cận Đổng Thúc Dạ quá tám trượng.

Ngay cả tới gần đều không làm được, còn làm sao chém giết? Dựa vào thuật pháp hỏa điểu béo tròn khiến người cười ngất kia? Thời tiết này cũng không thích hợp thi triển thuật pháp hệ hỏa.

Ngay từ đầu mục tiêu của Lục Diệp đã rất rõ ràng, chính là tên thiếu gia phàm nhân được Đổng Thúc Dạ mang theo!
Hắn không biết thiếu gia này đến cùng có thân phận gì, nhưng nghe ngữ khí xưng hô vừa rồi của người này với Đổng Thúc Dạ, hiển nhiên có lai lịch rất lớn, muốn thoát thân, chỉ còn cách nắm xuống người này, dùng làm con tin.

Hổ Phách phối hợp hoàn mỹ vô khuyết với hắn, đây tất nhiên là công lao của Y Y, mặc dù trước đó hai bên chưa từng thương định kế hoạch gì cả, nhưng ngay khi bắt đầu chiến đấu, Y Y đã hiểu ý định của Lục Diệp.

Tiếng hổ gầm kia là để sáng tạo cơ hội cho Lục Diệp tế ra Huyền Linh Chung.

Bốn mắt chạm nhau, Lục Diệp thấy được lửa giận trong mắt Đổng Thúc Dạ, Đổng Thúc Dạ cũng thấy được vẻ tàn nhẫn trong mắt Lục Diệp.

Thiếu gia hoàn khố vốn đã bị đông cho nước mắt nước mũi nhễu cả ra, khắc này lại bị người gác đao lên cổ, lập tức mất đi bình tĩnh:
- Các ngươi đánh thì đánh đi, sao lại tới tìm ta!
Trước nay hắn một mực thiếu khuyết kính sợ vốn có đối với tu sĩ, bởi vì bằng vào lực lượng gia tộc sau lưng hắn, ở ngoại vi chiến trường này, chỉ cần không làm quá phận, hắn có thể muốn làm gì thì làm, những nữ tu sĩ xinh đẹp kia cũng đều là đồ chơi của hắn.

Thế nên hắn mới có cảm giác, cái gọi là tu sĩ, chẳng qua chỉ như thế mà thôi.

Song rất nhanh, hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bởi vì nơi cổ truyền đến hàn ý và đau đớn, hắn không khỏi hoảng hồn:
- Lão Đổng cứu ta!
Đổng Thúc Dạ lại chỉ nhìn chằm chằm Lục Diệp, lửa giận trong mắt càng thịnh, tưởng như tràn hết cả ra.

- Bảo hắn cút đi, nếu không ngươi chết!
Sau lưng thiếu gia hoàn khố, Lục Diệp trầm giọng quát.

- Vị huynh đài này, bình tĩnh chút, ngươi làm đau ta.

- Bảo hắn cút!
- Được được được, lão Đổng ngươi mau tránh ra!
Đổng Thúc Dạ mở miệng:
- Nếu ta đi, ngươi tất chết không nghi ngờ!
Thiếu gia hoàn khố hơi ngớ:
- Đúng nhỉ!

- Hắn không đi, người sẽ chết ngay lập tức.

Hắn đi, ta sẽ không làm khó ngươi!
- Ngươi đảm bảo?
- Nói nhảm ít thôi!
Cảm giác đau đớn nơi cổ càng mãnh liệt, thiếu gia hoàn khố rõ ràng thấy được có chất lỏng nóng ấm theo theo cổ chảy xuôi xuống, lập tức không dám cò kè thêm nữa:
- Lão Đổng, ngươi đi nhanh lên, ngươi đi ta liền an toàn.

Đổng Thúc Dạ nhìn chằm chằm Lục Diệp, thần sắc tràn đầy vẻ không cam tâm, nghĩ đến tao ngộ của mình trong đoạn thời gian gần đây, vẻ mặt càng thêm phần dữ tợn, sát cơ bùng lên trong lòng, nhưng sau cùng vẫn đè nén lại, trầm giọng nói:
- Phát thề với Thiên Cơ! Nếu không có Thiên Cơ Thệ, hôm nay ngươi không đi được!
Lục Diệp nhìn thẳng vào hắn một lúc, lát sau mới lên tiếng:
- Cung thỉnh thiên cơ, nếu Đổng Thúc Dạ sẽ không tiếp tục làm khó ta, ta liền sẽ thả phàm nhân trước mặt, ba ngày sau hắn sẽ được tự do!

Từ trong tối tăm, thiên cơ rơi xuống.

Đổng Thúc Dạ tuy phẫn hận, nhưng trước mắt đã là kết quả tốt nhất, hắn nhìn Lục Diệp một cái thật sâu, nói:
- Nhớ kỹ lời của ngươi.

Nói rồi cất bước tiến vào trong màn mưa.

Một bước, hai bước, ba bước!

Hắn dừng bước, ngước đầu nhìn trời, mặc cho nước mưa đánh lên mặt, đột nhiên cười tự giễu một tiếng:
- Thật là nhếch nhác!
Hai tháng trước, hắn lấy tu vi thất trọng truy sát một tên tam trọng, nhất thời chủ quan, không thể giết chết, hai tháng sau, lục trọng đi giết tứ trọng, lại vẫn không thành công.

Linh khiếu hắn bị phá, tu vi trượt xuống, tiền đồ vô vọng, vì thế còn phản ra tông môn, thật không dễ dàng mới tìm được nơi nương nhờ, lại thành hộ vệ cho một tên phàm phu tục tử.

Tu vi đối phương đề thăng quá nhanh, bỏ lỡ cơ hội lần này, liệu còn có lần sau nữa không? Bản thân rơi đến tình cảnh như bây giờ, tất cả đều là bởi vì người này, thâm cừu đại hận như thế há có thể không báo!
Linh lực bỗng chợt tuôn trào, hắn đột nhiên đưa tay chỉ về hướng Lục Diệp, một đạo Kim Hồ Trảm phá không đánh tới.

Cơ hồ ngay nháy mắt khi hắn dừng bước, Lục Diệp liền cảm thấy không ổn, sát na khi Kim Hồ Trảm đánh tới, hắn tức tốc giơ thiếu gia hoàn khố, xông về phía trước, chỉ mấy bước liền vượt qua khoảng cách mấy trượng, Huyền Linh Chung một mực thủ sẵn ở tay còn lại tức thì tế ra.

Trảm kích sắc bén chém xuyên qua thiếu gia hoàn khố, máu tươi vung vãi đầy đất, thế đi chưa hết, chém lên Ngự Thủ linh văn trước ngực Lục Diệp, linh văn nát vụn, Lục Diệp chật vật ngã ngửa ra sau.

Huyền Linh Chung rơi xuống, lần nữa chụp lấy Đổng Thúc Dạ, nhưng khắc sau, trong chuông truyền ra tiếng vang kịch liệt, linh quang ngoài thân chuông không ngừng lấp lánh.

- Hống!
Hổ Phách từ trong màn mưa giết ra, vọt thẳng đến bên người Lục Diệp, Lục Diệp tung thân nhảy lên lưng hổ, đồng thời vỗ lên thân Hổ Phách một tấm Phong Hành Linh Phù.

- Đi mau!
Mẹ nó, tên Đổng Thúc Dạ này điên rồi!
Hắn không biết thiếu gia hoàn khố kia rốt cuộc là ai, nhưng đối phương có thể vênh mặt hất hàm sai khiến Đổng Thúc Dạ kêu tới quát đi, hiển nhiên lai lịch không nhỏ.

Trước đó Đổng Thúc Dạ rõ ràng cũng đã đạt thành hiệp nghị với mình, ai ngờ đảo mắt liền trở mặt, vì giết chính mình, thậm chí không tiếc lấy mạng thiếu gia phàm nhân kia!
Lục Diệp cảm nhận được quyết tâm phải giết mình cho bằng được cho Đổng Thúc Dạ, lúc này một thân linh lực của hắn đã tiêu hao rất lớn, nội phủ bị thương, căn bản không cách nào tiếp tục tranh đấu với Đổng Thúc Dạ, giờ chỉ còn nước đào tẩu, thậm chí ngay cả Huyền Linh Chung đều không dám thu hồi.

Ngay khi Hổ Phách vừa chở đi ra chừng mười nhịp thở, Huyền Linh Chung đột nhiên vỡ toang, Đổng Thúc Dạ đằng đằng sát khí hiện thân, tuy có chút mặt xám mày tro, song rốt cuộc cũng đã thoát khốn.

Hắn thoáng nhìn một phen, nhận chuẩn phương hướng Lục Diệp trốn chạy, lập tức đằng không đuổi theo, lần này không còn thiếu gia hoàn khố kia vướng tay vướng chân, tốc độ hắn rõ ràng tăng lên một chút.

Màn mưa thưa dần, lát sau, mưa tạnh, chân trời troe lơ lửng một đạo cầu vồng, mấy tên tu sĩ đuổi tới chiến trường khi nãy phát hiện ra ba bộ thi thể chết thảm ở chỗ này, ngoài ra còn có vết tích đánh nhau lưu lại.

Nhận ra thân phận một người trong đó, mấy tên tu sĩ kia không khỏi da đầu tê rần, thiếu gia hoàn khố nhà mình chết rồi, trời sập!

Chẳng mấy chốc, tin tức truyền ra, gia tộc thiếu gia hoàn khố lập tức phát lệnh truy nã nhắm đến Đổng Thúc Dạ, mà lúc này, Đổng Thúc Dạ sớm đã đuổi theo Lục Diệp chạy ra không biết bao xa.

Màn đêm buông xuống, Hổ Phách chở Lục Diệp xông vào trong một mảnh loạn thạch, nơi đây có vô số cột đá thô to sừng sững, mỗi một cột đá đều cao hơn hai mươi trượng, chi chi chít chít không biết bao nhiêu mà kể.

Hổ Phách đã chạy hết nơi, ba tấm Phong Hành Linh Phù đều đã dùng hết, cũng may một canh giờ trước, Đổng Thúc Dạ không còn truy kích nữa, Lục Diệp đoán chừng một thân linh lực của gia hỏa kia cũng đã tiêu hao cạn kiệt.

Rốt cuộc đuổi theo lâu như vậy, dù tu vi Đổng Thúc Dạ có cao hơn hắn thì cũng không gánh được.

Ngược lại là Lục Diệp, linh lực chẳng những không tiêu hao, còn nhân lúc Hổ Phách trốn chạy bổ sung hoàn toàn.

Tuy Lục Diệp biết Đổng Thúc Dạ sẽ không chịu để yên, lúc này phải chạy càng xa càng tốt, nhưng Hổ Phách đúng thật đã chạy hết nổi, lúc được Phong Hành gia trì, tốc độ nó rất nhanh, nhưng tiêu hao tương ứng cũng sẽ càng lớn.

Hắn không cần nghỉ ngơi, nhưng Hổ Phách cần nghỉ ngơi.

Dưới cột đá là cảng tránh gió tự nhiên, Y Y tìm một vị trí tương đối kín đáo, để Hổ Phách chạy tới trực tiếp nằm vật trên đó, ngực bụng không ngừng phập phồng, đầu lưỡi lè cả ra, không khác gì một con chó mệt đến đứt hơi.

Y Y nhìn mà đau lòng, một bên cắn răng mắng chửi Đổng Thúc Dạ, một bên mớm nước cho Hổ Phách ăn.

Lục Diệp ở bên tra xem thương thế bản thân, không có ngoại thương rõ rệt, chỉ là lúc đối chiến với Đổng Thúc Dạ chịu một ít xung kích, nội phủ bị thương, song không tính nghiêm trọng, chỉ cần nuốt vào một viên Liệu Thương Đan là được.

Từ hành vi lúc ban ngày của Đổng Thúc Dạ thì thấy, hắn tuyệt không buông bỏ truy sát, sau này cũng không thể một mực trốn chạy như vậy được, nhưng lấy tu vi tứ trọng đương đầu với đối phương thì vẫn miễn cưỡng chút.

Nếu có được tu vi ngũ trọng, Lục Diệp cảm thấy mình có thể đánh với Đổng Thúc Dạ một trận!
….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play