Một phen điều động rầm rộ của Thang Võ nhìn như khiến người nghĩ không thông, nhưng trên thực tế lại đang đặt ra hai lựa chọn trước mặt Hàn Già Nguyệt.

Lựa chọn thứ nhất là Thanh Vũ Sơn tặng cho Thái La Tông một ngọn núi, Long Tuyền Hội cứ vậy kết thúc!
Nếu Hàn Già Nguyệt chọn điều này, như vậy tự nhiên sẽ là ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt, nhưng nếu Hàn Già Nguyệt không lĩnh tình, vậy thì lựa chọn thứ hai liền tới.

Đệ tử Thanh Vũ Sơn tập kết trước đó sẽ ngay lập tức phát động tấn công đối với ngọn núi Thái La Tông đang chiếm giữ, có chi đội đi săn kia ở đó, dù không công hạ được ngọn núi này, tất cũng khiến Thái La Tông có điều tổn thất.

Cách thời điểm Long Tuyền Hội kết thúc còn có hơn mười ngày, chỉ cần nắm trong tay đội đi săn đánh đâu thắng đó kia, Thanh Vũ Sơn sẽ một mực chiếm giữ thế chủ động.

Hai lựa chọn đặt ở trước mặt, chỉ cần Hàn Già Nguyệt còn có chút lý trí, liền biết nên chọn cái nào.

Sau cùng Hàn Già Nguyệt gượng chống hết nổi, phái ra mấy tên tu sĩ đi chiếm giữ ngọn núi vô chủ kia.

Đừng nên xem thường ngọn núi khơi khơi kia, nhiều thêm một ngọn núi với ít đi một ngọn núi, kết quả liền sẽ bất đồng.

Thanh Vũ Sơn nhiều thêm ngọn núi này, bằng với sẽ độc chiếm năm thành, thiếu đi ngọn núi này, vậy liền chỉ còn chiếm hơn bốn thành một chút!

Kết quả như thế truyền ra, mặt mũi Thái La Tông cũng có thể dễ nhìn chút.

Thẳng đến lúc này Tần Vạn Lý mới tính là hiểu rõ cong cong nhiễu nhiễu trong đó, lập tức không khỏi có chút run rẩy, hai đứa âm mưu gia đấu trí đấu dũng ở chỗ này, quả nhiên so ra thì mình vẫn quá mức ngây thơ!

Đã đạt thành nhận thức chung, tự nhiên không cần phải lãng phí thời gian thêm nữa, rất nhanh, ba người liền tuyên bố Long Tuyền Hội lần này đến đây là kết thúc.

Tin tức truyền ra, đệ tử ba nhà có người vui có người buồn, đối với Thanh Vũ Sơn mà nói, lần trải nghiệm Long Tuyền Hội này có thể nói là điệt đãng phập phồng, vốn Thanh Vũ Sơn đã thất thế, bốn mươi ngọn núi lúc đầu liên tiếp mất đi, nhưng sau cùng dưới đủ loại điều động an bài của Thang Võ sư huynh, Thanh Vũ Sơn đã khởi tử hồi sinh, chẳng những đè lên Thái La Tông và Tần thị đánh, chiến quả giành được sau cùng càng là vượt xa bất kỳ lần nào trước đó.

Có phần công tích này nơi tay, ngày sau địa vị Thang Võ ở Thanh Vũ Sơn tất thăng lên thẳng tắp, chỉ cần không phạm phải sai lầm quá lớn, được cao tầng trọng dụng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Lục Diệp đang ngồi tu hành trong trướng bống cũng được đến tin tức từ chỗ Tạ Kim, thầm khen Thanh Vũ Sơn đúng là hiệu suất cao, buổi sáng Tạ Kim mới nói với hắn Long Tuyền Hội hẳn sẽ kết thúc nhanh thôi, đến buổi chiều tin tức này liền được xác nhận.

Mặc dù Long Tuyền Hội kết thúc, nhưng muốn tiến vào trong Long Tuyền rèn luyện thể phách thì vẫn phải chờ thêm một ngày, bởi vì phía Thanh Vũ Sơn còn cần lên danh sách, ngoài ra, những đệ tử môn phái khác tới chờ đợi trong trụ sở Thanh Vũ Sơn cũng cần chạy tới, trên đường hẳn sẽ tiêu tốn thêm chút thời gian.

Lục Diệp không để ý đến náo nhiệt bên ngoài, một lòng tập trung đả tọa tu hành trong trướng bồng.

Người khác náo nhiệt rốt cuộc chỉ là người khác, chỉ có tu vi mới là của chính mình.

Rạng sáng hôm sau, Tạ Kim tới tìm Lục Diệp, thông báo cho hắn biết danh sách tiến vào Long Tuyền đã xác định xong, toàn bộ tiểu đội bọn hắn đều nằm trong danh sách, lập tức phải chạy tới ngọn núi trung tâm tập hợp, chờ đợi tiến vào Long Tuyền.

Lát sau, năm người năm tọa kỵ dưới sự suất lĩnh của Tạ Kim đi thẳng đến vị trí ngọn núi trung tâm, một đường trèo đèo lội suối.

Khác với trạng thái lúc làm nhiệm vụ khi trước, lúc này trong đội ngũ rộ lên tiếng nói nói cười cười, Đào Thiên Cương trọng thương chưa lành, bởi vì cười quá lớn tiếng, kết quả khiên động vết thương, nhe răng trợn mắt hồi lâu!

Có tọa kỵ tốc độ đi đường rất nhanh, chỉ hơn nửa ngày, năm người đã chạy tới vị trí ngọn núi trung tâm, trèo lên đỉnh núi, một tòa đại điện phong cách cổ xưa lập tức hiện ra trong tầm mắt.

Đại điện này hẳn đã tồn tại rất lâu đời, rốt cuộc Long Tuyền Hội sớm có hơn tận một trăm năm trước.

Bên ngoài đại điện có không ít đệ tử Thanh Vũ Sơn đang chờ đợi, thấy bọn Tạ Kim đi đến, ai nấy đều nhiệt tình chào hỏi, Tạ Kim lần lượt gật đầu đáp lại với từng người.

Đợi đến trước đại điện, năm người xoay lưng hạ xuống tọa kỵ.

Tạ Kim dẫn theo chúng nhân đi đến trước đại điện, ôm quyền sảng giọng nói:
- Sư huynh, người đã dẫn đến.

- Vào đi!
Bên trong truyền ra một tiếng nói hùng hậu.

Tạ Kim lập tức dẫn mấy người Lục Diệp bước vào đại điện.

Tiến vào trong đại điện, Lục Diệp liếc mắt liền thấy được Ảnh Nguyệt Bàn an trí ở trung tâm, chẳng qua không đợi hắn kịp tử tế quan sát liền đã cảm giác được có một đạo ánh mắt lăng lệ nhắm đến mình.

Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lại, phía đối diện là đôi tròng mắt nữ tử, nữ tử này trời sinh vũ mị, dù đang đằng đằng sát khí nhìn vào hắn, song vẫn mang đến cho người một loại cảm giác dụ hoặc vô cùng kỳ quái.

Đây hẳn là cửu trọng của Thái La Tông! Trong lòng Lục Diệp thầm nghĩ, lập tức nâng cao giới bị, một thân linh lực âm thầm thôi động.

Tuy biết hắn tuyệt không khả năng là đối thủ của cửu trọng, nhưng nếu đối phương ra tay, hắn sẽ không ngồi im chờ chết.

Thang Võ gọi nhóm người bọn hắn vào chỗ này là có ý gì? Để kéo cừu hận chắc? Lục Diệp nhíu mày, mấy ngày nay số lượng tu sĩ Thái La Tông chết trong tay hắn không ít, trận chiến cuối cùng chi đội đi săn bọn hắn càng là làm hỏng mất đủ loại bố trí của Hàn Già Nguyệt, nói nữ nhân này hận không thể bằm thây vạn đoạn đám người Lục Diệp đều không quá đáng.

Thanh Vũ Sơn đã đại hoạch toàn thắng, lúc này lôi bọn hắn đến để kích thích đối phương, quả thực có chút không khôn ngoan.

- Đừng trừng mắt thế, dọa con nít nhà người ta bây giờ.

Thang Võ nhàn nhạt một tiếng, mặt ngoài bất động thanh sắc, kì thực trong lòng lại đang mừng thầm, nói rồi nhìn sang Lục Diệp:
- Lộ chiến trường ấn ký ra xem xem.

Lục Diệp không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn giơ tay lên, thúc giục chiến trường ấn ký của mình, trên mu bàn tay lập tức sáng lên quang mang màu lam nhạt.

- Được rồi.

Thang Võ gật gật đầu.

Tạ Kim dẫn chúng nhân lui ra ngoài.

Trong đại điện, Thang Võ nói:
- Lần này đã tận mắt thấy rồi chứ?
- Cái gì?
Hàn Già Nguyệt căm hận nhìn theo bóng lưng Lục Diệp, nhất thời vẫn chưa hồi thần lại được, mãi lúc sau mới kịp có phản ứng, cắn răng chửi một tiếng:
- Ngươi … hỗn đản!
Mấy lần Thang Võ tìm nàng đòi tiền cược, nàng đều lấy lý do không tận mắt nhìn thấy để từ chối, lần này Lục Diệp hiển lộ ra quang mang chiến trường ấn ký ngay trước mặt nàng, nàng không còn dư địa để chơi xấu quịt nợ nữa.

- Thiên cơ chứng kiến, có chơi có chịu!
Thang Võ vươn tay về phía nàng.

Hàn Già Nguyệt tức đến điên người, nhưng thiên cơ cuộn trào, nàng tuy không nguyện song vẫn đành phải đưa tay quét một cái lên trên chiến trường ấn ký của mình, một tia hồng quang bay về phía Thang Võ, làm xong còn không quên cắn răng chửi mắng một tiếng:
- Coi chừng nghẹn chết ngươi!

Hai trăm điểm công huân! Hàn Già Nguyệt đau lòng muốn chết.

- Ha ha!

Thang Võ thu lấy hồng quang, sắc mặt không đáng, quay sang nhìn Tần Vạn Lý:
- Cả ngươi nữa!
Tần Vạn Lý hơi ngớ:
- Ta? Chuyện này đâu liên quan tới ta, ta chỉ đứng ngoài xem náo nhiệt thôi.

- Bớt nói nhảm, hai mươi điểm công huân, ít một điểm thôi ta vặn đầu ngươi xuống bây giờ!
Thang Võ hung hăng quát, đối với Tần Vạn Lý hắn không khách khí như với Hàn Già Nguyệt.

Tần Vạn Lý dở khóc dở cười, lúc này mới nhớ ra, đương sơ lúc Hàn Già Nguyệt muốn cược thiếu niên kia thuộc phương trận doanh nào, hắn đúng thật cũng đặt cược hai mươi điểm công huân, nhưng khi đó là hắn cược với Hàn Già Nguyệt, căn bản không liên quan gì tới Thang Võ, lúc này Thang Võ nhảy ra tìm hắn đòi tiền cược, quả thực không có chút lý nào.

Thở dài một tiếng, Tần Vạn Lý cũng vuốt lên chiến trường ấn ký của mình một cái, hồng quang bay về phía Thang Võ.

Thôi, xem như hao tài tiêu tai vậy, mặc dù cùng đều là cửu trọng, nhưng hai vị bên cạnh này, hắn thật chọc không nổi.

Người phía Thanh Vũ Sơn đã tới đông đủ, dù sao vốn cũng đã tụ tập sẵn ở Bách Phong Sơn, sau khi xác định được danh ngạch, rất nhanh liền có thể triệu tập tới.

Đợi chưa tới một canh giờ, lại có lượng lớn tu sĩ ùn ùn từ chân núi chạy tới.

Nhóm tu sĩ này về cơ bản đều là mỗi người một tọa kỵ, tọa kỵ nào nhìn cũng thần tuấn bất phàm, không chỉ thế, phục sức của những người này không nghi ngờ càng tươm tất chút.

Chứng kiến cảnh đó, Lục Diệp lập tức hiểu ra, những người này hẳn là tu sĩ của các tông môn giao hảo với Thanh Vũ Sơn.

Bọn hắn sớm chờ đợi sẵn ở trụ sở Thanh Vũ Sơn ngay khi Long Tuyền Hội vừa bắt đầu, giờ đây Long Tuyền Hội kết thúc, Long Tuyền sắp mở ra, bọn hắn tự nhiên liền tập kết tới chỗ này.

Nhân số đám này không ít, chừng ba bốn mươi người.

Từng con tọa kỵ ầm ầm lướt qua bên cạnh, khí thế ngút trời, khiến không ít đệ tử Thanh Vũ Sơn nhìn mà hâm mộ không thôi.

Để uẩn của tông môn ngoại vi và tông môn hạch tâm quả nhiên không cách nào so sánh, chỉ từ trang bị của những tu sĩ cấp thấp này liền có thể nhìn ra.

Đám tu sĩ kia đến trước đại điện, dồn dập hạ xuống tọa kỵ, tốp năm tốp ba tụ tập lại tán gẫu với nhau, xem ra đa phần đều là người quen biết.

Lục Diệp phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái:

- Tạ sư huynh, sao ở chỗ này không nhìn thấy tu sĩ trên ngũ trọng?
Không chỉ tu sĩ Thanh Vũ Sơn như vậy, mà ngay cả tu sĩ những tông môn tới từ bên ngoài này cũng tương tự, không thấy ai có tu vi trên ngũ trọng cả.

Tạ Kim giải thích nói:
- Long Tuyền kia hiệu quả không lớn với tu sĩ trên ngũ trọng, đây cũng là lý do vì sao lại hạn định tu vi tu sĩ tham dự Long Tuyền Hội ở dưới ngũ trọng, về phần nguyên nhân cụ thể, ta cũng không rõ ràng, nhưng đây là điều trước kia đã được chứng thực qua.

Lục Diệp gật gật đầu.

Kiều Xảo Nhi lại có chút lo lắng:
- Đợi sau khi chúng ta tiến vào, tọa kỵ làm thế nào?
Nhiều yêu thú như vậy tụ tập lại một nơi, nếu không có chủ nhân ước thúc, rất dễ phát sinh hỗn loạn, đến lúc đó không cẩn thận chết mất mấy con tọa kỵ thì lại khó coi.

Tạ Kim cười nói:
- Không cần lo lắng, tiếp sau só sẽ có người dẫn tọa kỵ chư vị đến lồng thú để trông giữ cẩn thận.

Long Tuyền Hội cử hành đã không phải lần một lần hai, mỗi lần đều sẽ có rất nhiều tu sĩ tới từ bên ngoài cưỡi tọa kỵ đến, phía Thanh Vũ Sơn tự nhiên sẽ an trí chu đáo.

Không bao lâu sau, người an trí tọa kỵ đi tới, Lục Diệp đi cùng, Hổ Phách được an trí trong một chiếc lồng thú, số lượng lồng thú ở nơi này lên đến trên trăm, thừa đủ để an trí cho tọa kỵ của chúng tu sĩ.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, lúc màn đêm sắp giáng lâm, dưới núi đột nhiên truyền đến từng hồi tiếng ầm vang, ngay sau đó là một trận đất rung núi chuyển.

Chúng nhân tại trường còn chưa rõ ràng là chuyện gì, thân ảnh Thang Võ đã đi ra từ trong đại điện, nhìn vào đám đông chung quanh, sảng giọng nói:
- Long Tuyền đã mở ra, chư vị sư đệ sư muội theo thứ tự đi vào, lần này Long Tuyền bóc mở chín ngày, ba nhà mỗi nhà chiếm ba ngày, chư vị lượng sức mà đi, ngàn vạn đừng cậy mạnh, lời xấu nói ở đằng trước, nếu trong quá trình rèn luyện xảy ra điều gì bất trắc, Thanh Vũ Sơn ta tuyệt không chịu trách nhiệm!

Sau một phen thông báo ngắn gọn, dưới sự chỉ dẫn của Thang Võ, chúng tu sĩ tông môn tới từ bên ngoài lần lượt tiến vào trong đại điện.

Đợi bọn hắn đi vào xong rồi mới đến lượt tu sĩ Thanh Vũ Sơn.

Trong Long Tuyền Hội vừa qua, Thanh Vũ Sơn chiếm giữ bốn mươi chín ngọn núi, cho nên lần này được an bài đi vào chín mươi tám ngươi, nhưng phân đi ra hơn ba mươi danh ngạch, tổng danh ngạch thừa lại chỉ còn hơn sáu mươi một chút.

Con số này thật ra đã không hề ít, nhưng đối với toàn bộ Linh Khê Cảnh trong tông môn mà nói thì vẫn hoàn toàn không đủ phân.

Cho nên thẳng cho tới nay, danh ngạch mà phía Thanh Vũ Sơn phân cho tán tu chiêu mộ thường đều rất ít, lần này có thể có ba danh ngạch, thật sự là bởi vì cống hiến của tiểu đội Lục Diệp quá lớn.

….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play