Trận chiến ở phụ cận ngọn núi vô cùng kịch liệt, quan sát từ đằng xa có thể thấy được nơi đó không ngừng lấp lánh đủ loại quang mang, linh lực ba động hỗn loạn vô cùng.

Thanh Vũ Sơn đã chính thức phát động tiến công đối với Thái La Tông, hơn nữa lần này một hơi xuất động năm sáu đội ngũ công kiên, chia thành nhiều hướng tấn công các tòa đỉnh núi, mỗi một tòa sơn phong ít thì hơn mười người, nhiều thì hơn trăm người đang kịch chiến.

Nơi sườn núi, tiểu đội Tạ Kim nằm yên chờ lệnh.

Năm người năm tọa kỵ không phát ra nửa điểm tiếng vang, chỉ lặng lẽ khôi phục, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nhiệm vụ của bọn hắn rất đơn giản, chờ đợi đội đi săn của đối phương, nếu đội đi săn của đối phương một mực không hiện thân, vậy liền liên thủ với đội công kiên phe mình ở gần nhất để diệt sát tu sĩ quân địch.

Tần gia đã bị đánh sợ, phía Thanh Vũ Sơn không còn nỗi lo phía sau, tự nhiên có thể buông tay buông chân đại chiến một trận với Thái La Tông.

Sau khi đại chiến nửa canh giờ, Tạ Kim đột nhiên mở mắt, khẽ quát một tiếng:
- Đi!
Năm người lập tức tung thân nhảy lên tọa kỵ, Lục Diệp dẫn đầu, Tạ Kim Đào Thiên Cương ở chính giữa, Tống Hạt và Kiều Xảo Nhi bọc hậu.

Đương sơ là Tạ Kim dẫn đầu, nhưng trong trận chiến một ngày trước, hắn không cẩn thận bị thương, thương thế không tính quá nghiêm trọng, song cũng không nhẹ, đã phần nào ảnh hưởng đến phát huy thực lực bản thân.

Sau cùng quyết định để Lục Diệp tới thay thế vị trí của hắn.

Kết quả chúng nhân kinh ngạc phát hiện, chiến đấu sau đó so với trước đây lại càng đơn giản nhẹ nhàng, Lục Diệp xung trận đi đầu, thường thường vừa đối mặt liền có thể khiến cho địch nhân xuất hiện thương vong, phe mình dễ dàng hình thành cục diện lấy nhiều đánh ít.

Lại hồi tưởng đủ loại trường cảnh chiến đấu trong suốt mấy ngày kề vai tác chiến vừa qua, chúng nhân càng lúc càng cảm thấy Lục Diệp lai lịch bất phàm.

Năm người năm tọa kỵ ầm ầm lướt đi.

Tạ Kim chỉ rõ phương hướng cho Lục Diệp ở tuyến đầu, đội ngũ không chạy về hướng đỉnh núi, mà từ bên sườn núi bọc đánh đi lên.

Lục Diệp ngầm hiểu, đây là muốn nghênh đón đội đi săn quân địch, như vậy xem ra, chiến đấu trên đỉnh núi phe mình đại khái đang chiếm giữ chút ưu thế, bằng không đội đi săn quân địch không đến nỗi sẽ chạy tới chi viện.

- Đối phương có năm người, hai tên ngũ trọng, ba tên tứ trọng.

Tạ Kim ở sau lưng Lục Diệp rống to một tiếng:
- Ngươi một tên ta một tên!
Lục Diệp gật đầu.

Kiều Xảo Nhi cười nói:
- Đúng là xem trọng chúng ta.

Vì đối phó chi đội đi săn bọn hắn, không ngờ đối phương lại xuất động tận hai tên ngũ trọng, có thể thấy được phía Thái La Tông coi trọng bên này thế nào.

Cũng khó trách Thái La Tông đối đãi thận trọng như thế, then chốt là mấy ngày nay chi tiểu đội đi săn này của Lục Diệp đã giết quá nhiều tu sĩ quân địch, dù là ai cũng không dám xem nhẹ bọn hắn.

- Bọn hắn đổi hướng, nhắm thẳng đến chúng ta!
Tạ Kim lại rống lên.

Đã không cần hắn nhắc nhở, Lục Diệp xông ở phía trước nhất ẩn ẩn thấy được mấy bóng người đang khoái tốc lao đến, khoảng cách đây đó không ngừng rút ngắn.

Còn cách chừng ba mươi trượng, Lục Diệp tập trung nhắm đến tên ngũ trọng dẫn đầu phía đối phương, người này sắc mặt hung ác, cằm để râu dê, bộ dạng nhìn chỉ khoảng mới trên dưới hai mươi.

Lục Diệp đưa tay đánh ra một đạo thuật pháp, chẳng qua bởi vì xóc nảy kịch liệt nên tính chính xác không cao, thuật pháp không thể đánh trúng người đối phương.

Hắn lại đánh ra đạo thứ hai, lần này chính xác hơn nhiều, song lại bị đối phương cúi người thể tránh đi.

Đây đó cách nhau đã không tới mười trượng, Lục Diệp chầm chậm rút ra trường đao.

Tọa kỵ của đối phương không biết là yêu thú nào, nhìn vừa giống sư tử lại vừa giống hổ, lúc đây đó sát thân qua nhau, Lục Diệp đưa tay chém một đao vào tọa kỵ của tên ngũ trọng kia.

Đối phương lách mình, tọa kỵ dưới hông uốn éo thân mình đánh tới Hổ Phách.

Hổ Phách gầm gào, đồng thời Lục Diệp cảm giác được một cỗ lực trùng kích cực mạnh, thân hình bị hất văng, lăn vài vòng trên đất mới trụ vững thân hình.

Hắn vội vàng quét mắt nhìn lại, phát hiện chúng nhân sau lưng đều rơi vào cảnh tương tự, ai nấy đều bị đánh xuống tọa kỵ, nhếch nhác đứng dậy, chẳng những bọn hắn, địch quân cũng tương tự.

Xem ra đối phương không muốn cưỡi tọa kỵ chiến đấu với bọn hắn.

Mí mắt Lục Diệp rủ thấp, nắm chặt trường đao trong tay.

Đối phương làm thế, xem ra rất có lòng tin lưu lại bọn hắn.

Bọn hắn lấy đâu ra tự tin?
Lúc này căn bản không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, ngay khi vừa hạ xuống, Lục Diệp lập tức xông giết đi lên, nhân khi tên ngũ trọng râu dê kia còn chưa đứng vững, đao đã vung lên chém tới cổ gáy đối phương.

Đối phương vội vàng giơ tay cản ra.

Keng một tiếng, một đao gia trì Phong Duệ không thể chặt đứt cánh tay đối phương, ngược lại giống như chém lên trên sắt thép.

Lục Diệp lập tức hiểu ra trên cánh tay đối phương hẳn được đeo thứ gì đó bảo vệ, khó trách dám giơ lên ngăn đỡ một đao của mình.

Gia hỏa này đại khái là thể tu, hình thể tuy không tính khôi ngô, nhưng khí huyết cực kỳ thịnh vượng.

Hơn nữa phản ứng của hắn cũng cực kỳ khoái tốc, nhân khi Lục Diệp còn chưa thu đao, một quyền oanh thẳng đến ngực Lục Diệp, Lục Diệp tức tốc thối lui, trường đao giơ ngang trước mặt.

Tiếng va đập chói tai vang lên, tia lửa tung tóe, râu dê lại đánh ra một quyền, Lục Diệp vội vàng giơ đao chắn ở trước mặt, lực lượng xung kích ập tới, hắn không khỏi giật lùi ra sau mấy bước.

Từng hồi tiếng thú rống truyền ra, mười tọa kỵ kết đôi chém giết, mấy người Tạ Kim cũng đều tìm tới đối thủ cho riêng mình, ai nấy đều dốc hết toàn lực.

- Bọn hắn không phải tứ trọng!
Một tiếng kinh hô đột nhiên truyền tới, là Tống Hạt.

Tiếng kêu này quả thực khiến chúng nhân kinh hãi không nhẹ.

Tin tức Tạ Kim được đến là truyền tới từ chỗ Thang Võ ở bên Ảnh Nguyệt Bàn, từng điểm sáng màu sắc khác nhau trên Ảnh Nguyệt Bàn đại biểu cho tu sĩ của các thế lực, mà từ cường độ điểm sáng liền có thể đánh giá ra tu vi của tu sĩ.

Theo như vết tích hiển lộ trên Ảnh Nguyệt Bàn thì năm người đội đi săn Thái La Tông này có hai tên ngũ trọng, ba tên tứ trọng, phối trí như thế mặc dù không yếu, song đám người Lục Diệp cũng không e sợ, Tạ Kim là ngũ trọng, có thể ngăn trở một tên, Lục Diệp càng là có được chiến tích chém giết ngũ trọng, những người khác chỉ cần cầm chân mục tiêu của riêng mình là được.

Thế nên trước khi trận chiến này bắt đầu, tâm thái chúng nhân tương đối buông lỏng, bởi vì dù đánh không lại, bọn hắn cũng sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn.

Nhưng đến khi thật giao thủ, Tống Hạt mới kinh hãi phát hiện, mục tiêu của mình cũng là một tên ngũ trọng, càng khiến hắn cảm thấy hoảng hốt chính là, đối thủ của hắn là pháp tu, từng đạo thuật pháp thi triển ra, hắn hoàn toàn không áp sát được, chỉ có thể nhếch nhách trốn chạy, nhưng cứ tiếp tục thế này, sớm muộn chỉ có con đường chết.

- A!
Lại một tiếng hét thảm truyền đến, là Đào Thiên Cương, nương theo tiếng kêu thảm, thân hình hắn không ngừng giật lùi ra sau, nơi ngực có một đạo vết thương dài tận một thước, máu thịt mơ hồ.

Đối thủ kia của hắn được thế không tha người, lập tức áp sát tới, từ linh lực ba động khi đối phương ra tay mà phán đoán, gia hỏa này hẳn cũng là ngũ trọng.

Kiều Xảo Nhi lập tức có chút hoảng hồn, cũng may đối thủ của nàng xác thực chỉ là tứ trọng, không triển lộ ra tu vi ngũ trọng, nhưng trước mắt thế cục đối với phe mình cực kỳ bất lợi, vốn tưởng đội ngũ chỉ có hai tên ngũ trọng, nay đột nhiên biến thành bốn tên, dù nhân số tương đương, nhưng đã tạo thành thế nghiền ép với bên này.

Chỉ cần Tống Hạt hoặc Đào Thiên Cương hay bất kỳ người nào lạc bại thân vong, địch nhân liền có thể hình thành cục diện lấy nhiều đánh ít, ưu thế sẽ như quả cầu tuyết được lăn đi xuống, càng lúc càng lớn.

Trong đại điện, sắc mặt Thang Võ ngưng trọng dị thường, giương mắt nhìn sang Hàn Già Nguyệt một cái:
- Quả nhiên lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển!
Đến lúc này, hắn cũng biết mình bị tính kế, phía Thái La Tông có thủ đoạn áp chế tu vi, thật ra loại thủ đoạn này không hề hiếm thấy, chẳng qua xuất hiện trên thân tu sĩ cấp thấp lại có chút không quá bình thường, bởi vì linh phù thông thường không có loại tác dụng này, thứ như Liễm Tức Phù sẽ che lấp toàn bộ linh lực tu sĩ, căn bản không đạt tới hiệu quả áp chế tu vi.

Tưởng muốn có được loại hiệu quả này, nhất định phải mượn nhờ một loại linh văn đặc biệt, hơn nữa còn cần khắc linh văn kia lên người mới được.

Điều này cần phải có một vị Linh Văn Sư tinh thông linh văn ra tay, mời được Linh Văn Sư như thế, đại giá tiêu tốn không hề nhỏ.

Thái La Tông không có nhân vật như vậy, cho nên hai tên ngũ trọng kia hẳn được Thái La Tông sớm bố trí từ lúc, giờ đây lấy ra, quả thực đánh cho Thanh Vũ Sơn không kịp trở tay.

Hàn Già Nguyệt không còn vẻ nóng nảy như trước, che miệng cười khẽ nói:
- Nam nhân thật dễ lừa.

Nàng liếc Thang Võ một cái:
- Ngươi tưởng ta không biết tiểu tử cưỡi hổ kia ở ngay trong đội đi săn này?
Đủ loại biểu hiện trước đó của nàng, chẳng qua là dùng để mê hoặc Thang Võ.

- - Mặc dù mấy ngày nay ngươi làm đủ chiêu trò tưởng muốn lẫn lộn tầm nhìn của ta, nhưng ta nhìn chằm chằm vào hắn, hắn ở đâu, ta là người rõ ràng nhất.

Hàn Già Nguyệt giơ ngón tay lên, chỉ vào vị trí hai chi tiểu đội đi săn giao phong trên Ảnh Nguyệt Bàn:
- Mấy ngày nay Tần gia tổn thất thảm trọng như vậy, tiểu tử này có quan hệ rất lớn, một người như thế, tự nhiên phải sớm giải quyết mới được.

Ta trước là xử lý đội đi săn này của ngươi.

Ngón tay nàng từ từ chuyển dời, chỉ lên ngọn núi nơi điểm xanh và điểm đen đang giao chiến, nói tiếp:
- Sau đó lại đến chi viện nơi này, chỉ cần giết sạch người các ngươi ở đây, như vậy đội công kiên của Thái La Tông ta liền có thể kéo ra một đạo lỗ hổng trên phòng tuyến của các ngươi, từ đó trường khu trực nhập, công thẳng vào hậu phương các ngươi, đến khi ấy gặp một tên giết một tên, gặp hai tên giết cả đôi, giết cho các ngươi cứt đái tung tóe, ha ha ha!
Thần tình Thang Võ hết sức khó coi, bởi vì đây vốn là kế hoạch của hắn, chỉ cần tiểu đội Tạ Kim có thể giải quyết rơi đội đi săn đối phương, bọn hắn liền có thể đi chi viện cho chiến trường gần đó, trong chiến đấu bên kia, Thanh Vũ Sơn đã chiếm chút ưu thế, một khi tiểu đội Tạ Kim gia nhập liền có thể không ngừng khuếch đại ưu thế này.

Trong bố trí trước đó, nữ nhân Hàn Già Nguyệt này đã điều rất nhiều nhân thủ ở hậu phương ra tiền tuyến, điều này sẽ dẫn đến lực lượng phòng thủ hậu phương cực kỳ bạc nhược, chỉ cần giành được phần thắng trong trận chiến ở ngọn núi tuyến đầu này, chém giết đủ nhiều địch nhân, như vậy đối với Thanh Vũ Sơn mà nói, phòng ngự ở hậu tuyến đối phương chỉ như giấy dán, muốn đánh chỗ nào liền đánh chỗ nào, không chút khó khăn trắc trở.

Trận chiến kia có thể nói là trận chiến then chốt nhất trong toàn bộ Long Tuyền Hội, thắng thì vạn sự đại cát, bại thì không thể vãn hồi, vô luận đối với phương nào cũng đều là như thế.

Vốn tưởng Hàn Già Nguyệt điều tu sĩ hậu phương tới tiền tuyến là bại chiêu, nhưng giờ xem ra, nữ nhân này sớm đã nhìn rõ hết thảy, bộ dạng tức tối trước đó chẳng qua là để che mắt hắn thôi.

Nàng mặc cho Thang Võ làm ra đủ loại bố trí, sau đó thuận thế hành sự, biến kế hoạch của đối phương thành kế hoạch của mình.

Mí mắt Thang Võ nhảy lên, biết mình đã đánh giá quá thấp nữ nhân Hàn Già Nguyệt này, mà cái giá phải trả khi đánh giá thấp nàng là điều hắn không cách nào chấp nhận.

Đầu bên kia, Tần Vạn Lý cũng nhìn mà kinh hãi thất sắc, so với hai tên giảo hoạt Thang Võ và Hàn Già Nguyệt này, hắn cảm thấy mình chỉ như con nai vàng ngơ ngác! Tần gia muốn quật khởi, gánh nặng đường xa a!
….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play