Khóe mắt binh tu nhảy động kịch liệt, trong lòng thầm mắng, quên mất gia hỏa này còn biết thuật pháp, nhưng hắn vẫn không né tránh, toàn lực thúc giục linh lực hộ thân, đón lấy thuật pháp nện xuống một chùy.

Oanh!

Thân hình bay ra, lồng ngực binh tu máu thịt be bét, ẩn ẩn còn có mùi khét lẹt truyền ra, Lục Diệp đã cưỡi Hổ Phách nhảy qua người hắn, không chỉ thế, còn khom lưng chém ra một đao, trên trường đao, Phong Duệ linh văn nháy mắt gia trì, linh quang chớp động.

Tiếng lợi khí cắt vào máu thịt vang lên, máu tươi phún tuôn, Lục Diệp không kịp tra xem chiến quả liền đã được Hổ Phách chở theo rời đi.

- Mau đuổi!
Phía sau có người quát lớn, từng mũi tên phá không đánh tới, lao vút đi trong màn đêm.

Cảm nhận được phản ứng gấp gáp của đám người này, Lục Diệp lập tức hiểu được, lựa chọn của mình không sai.

Vừa rồi nếu hắn thật xông giết về hướng phòng thủ bạc nhược kia, cố nhiên có thể giải nguy nhất thời, nhưng vẫn sẽ bị tiếp tục bị người đuổi giết vây quét, như thế so ra, chỗ phòng thủ bạc nhược kia càng tựa như là đối phương cố ý lưu lại.

Linh khí chuông nhỏ được hắn thu hồi, nháy mắt pháp tu ngũ trọng đang bị nhốt giành lại được tự do, lập tức đánh ra một đạo thuật pháp về hướng Lục Diệp đào tẩu, đáng tiếc Lục Diệp sớm đã không thấy tăm hơi.

Đám tu sĩ cưỡi yêu thú tiếp tục bám đuôi truy sát, nhưng sau khi chạy ra một đoạn, bọn hắn tựa hồ được đến mệnh lệnh nào đó, đồng loạt dừng lại đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt phẫn hận nhìn theo hướng Lục Diệp rời đi, trong mắt tràn đầy vẻ không cam tâm.

Lúc này nhìn từ Ảnh Nguyệt Bàn, phía trước điểm sáng Lục Diệp đang có hai mươi mấy điểm sáng màu lam lướt đến bên này, trên đỉnh núi phụ cận cũng có một chùm điểm sáng màu lam khác đang đánh giết kịch liệt với điểm sáng màu đen.

Động tĩnh Lục Diệp phát giác ra khi trước chính truyền đến từ nơi kia.

Trong đại điện, ánh mắt Hàn Già Nguyệt như phun lửa nhìn sang Thang Võ, nếu ánh mắt có thể giết người, lúc này Thang Võ sớm đã chết trên trăm lần.

Hai mươi mấy điểm sáng màu lam hướng đến điểm trắng rõ ràng là do Thang Võ điều động, nếu không phải như vậy, Thái La Tông há chịu từ bỏ truy sát, tiếp tục đuổi giết liền sẽ xâm nhập vào địa bàn Thanh Vũ Sơn.

Chiến đấu ở phụ cận cũng là do Thang Võ hạ lệnh phát động, Thanh Vũ Sơn không muốn nắm xuống nơi đỉnh núi kia, mà chỉ là muốn chế tạo ra một ít động tĩnh, truyền đạt tín hiệu cho kẻ ngoại lai kia.

Bây giờ xem ra, kẻ ngoại lai này là một gia hỏa rất thông minh, mặc dù giữa hắn và Thang Võ không có bất kỳ giao lưu trực tiếp nào, nhưng dưới ám thị một cách âm thầm của Thang Võ, kẻ ngoại lai vẫn chủ động dựa sát về hướng Thanh Vũ Sơn.

Trong khi đó, chỗ phòng ngự bạc nhược mà nàng chủ động thiết kế ra lại không thể tạo được tác dụng dụ địch.

Lượt cách không giao phong lần này, Hàn Già Nguyệt bại triệt để, phe mình chết mất mười mấy tu sĩ, ném đi mấy ngọn núi, kẻ ngoại lai kia lại vẫn được Thanh Vũ Sơn tiếp ứng mang đi.

- Mạnh như vậy?
Ở bên, Tần Vạn Lý thân hình nhỏ gầy kinh hô một tiếng.

Hắn ở chỗ này xem trò hay nguyên suốt một ngày, tận mắt thấy được điểm sáng màu trắng kia tả xung hữu đột trong Bách Phong Sơn, nói thật, không bội phục không được, đặt mình vào trong hoàn cảnh đó mà nghĩ, lúc tu vi còn là tứ trọng, hắn tuyệt không làm được đến trình độ này như thế, không chút bản lãnh mà nói, sợ rằng sớm đã chết từ lần vây công đầu tiên rồi.

Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi, then chốt là vừa rồi điểm đen biểu thị cho tu sĩ ngũ trọng trên Ảnh Nguyệt Bàn đột nhiên tắt ngúm.

Nói cách khác, có một tên ngũ trọng chết dưới tay kẻ ngoại lai kia!
Điều này thực sự rất khủng bố, nếu chỉ thoát khỏi ngũ trọng truy sát thì còn có thể nói là nhờ vào lực lượng tọa kỵ, nhưng nếu là vượt cấp giết người, như vậy ý nghĩa liền bất đồng.

Gia hỏa này! Chẳng lẽ xuất thân từ đại thế lực nào đó? Trong lòng Tần Vạn Lý ngấm ngầm tự nhủ.

- Còn muốn xem trò vui?
Hàn Già Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt phun lửa.

Tần Vạn Lý ho nhẹ một tiếng, vội vàng đoan chính thái độ:
- Hàn sư tỷ nói đánh đâu, chúng ta liền đánh đó!
Tần thị tuynhập phẩm, ở trên chiến trường cũng có trụ sở cho riêng mình, song rốt cuộc thời gian quật khởi ngắn ngủi, rất nhiều chỗ còn cần dựa vào Thái La Tông, cho nên căn bản không dám đắc tội đối phương, đặc biệt là nữ nhân này giờ đang nín một bụng lửa, Tần Vạn Lý càng phải cẩn thận ứng đối.

Thấy thái độ hắn như thế, Hàn Già Nguyệt mới bớt giận phần nào, cũng không tị hiềm Thang Võ, ngay trước mặt hắn bắt đầu thương định kế hoạch tiến công.

Phía Thang Võ tự nhiên cũng đang bố trí ứng đối, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ảnh Nguyệt Bàn một cái, phát hiện điểm sáng màu trắng đã kết nối được với nhân thủ do mình an bài, trong lòng càng thêm yên tâm!
Lúc này, Lục Diệp nhìn hai mươi mấy tên tu sĩ trước mặt, xoa vuốt một phần ngọc giản trong tay, trầm mặc không nói.

Những người này không có địch ý, hơn nữa tựa hồ sớm đã biết hắn ở chỗ này, còn chưa tới gần liền đã chủ động lộ ra thân phận, nói rõ bản thân là người thuộc trận doanh Hạo Thiên Minh.

Đối phương chủ động như vậy, Lục Diệp tự nhiên cũng lộ ra chiến trường ấn ký màu xanh lam trên mu bàn tay, tránh miễn phát sinh hiểu lầm không đáng có.

Ngọc giản trong tay hắn là do tên tu sĩ ngũ trọng dẫn đầu tên Tạ Kim đưa cho, chỉ nói tra xem một phen liền có thể hiểu được ngọn nguồn sự tình cũng như tình cảnh bản thân đang gặp phải.

Đối phương tuy là ngũ trọng, nhưng ngữ khí nói chuyện lại khá là khách khí.

Truy binh sau lưng tạm thời không đuổi theo, Lục Diệp khẽ vỗ lên lưng hổ, để Hổ Phách cảnh giới chung quanh, lúc này mới cầm lên ngọc giản dán trên trán, tra xem một phen.

Thoáng chốc, hắn thả xuống ngọc giản, thần tình lộ vẻ cổ quái.

Long Tuyền Hội?
Ba nhà thế lực cộng đồng tổ chức một trường tranh đấu, phân phối danh ngạch tiến vào Long Tuyền?
Lục Diệp nghẹn lời, mấy ngày này hắn một mực hành tẩu ở nơi không người, tận lực tránh đi vào địa bàn do những thế lực tông môn khác chiếm giữ, dù là có nhu cầu cũng sẽ tìm đến những nơi phường thị tán tu tụ tập để mua sắm đồ dùng sinh hoạt.

Lần gần nhất tiến vào phường thị tán tu là chuyện từ mười ngày trước.

Không tiếp xúc với người, hắn căn bản không biết nơi đây là địa điểm cử hành Long Tuyền Hội, sở dĩ hắn chọn xuyên qua Bách Phong Sơn là bởi nơi này là chỗ giao giới giữa ba nhà thế lực quanh đây, không thuộc về bất cứ thế lực cụ thể nào, vốn tưởng rằng từ bên này xuyên qua sẽ càng an toàn thuận tiện chút.

Ai ngờ lại dẫn lên động tĩnh lớn đến vậy.

Lần trước lựa chọn Liệt Thiên Hạp cũng thế, Liệt Thiên Hạp kia cũng nằm ở nơi giao giới giữa Huyền Môn và Cửu Tinh Tông, kết quả dẫn lên hai thế lực đại chiến một trận, cuối cùng trụ sở Cửu Tinh Tông đều bị công chiếm.

Hắn phát hiện mình tựa hồ đã làm sai một chuyện, đáng ra không nên lựa chọn nơi giao giới giữa những thế lực kia, bởi vì nơi thế này thường thường đều rất hỗn loạn, thật muốn tránh đi phiền toái, tốt nhất nên chọn khu vực thế lực thuộc trận doanh Hạo Thiên minh mới đúng.

Ngấm ngầm ghi lại giáo huấn này.

Theo như tin tức để lộ ra trong ngọc giản, vị trí hắn xâm nhập Bách Phong Sơn nằm ở hậu phương Thái La Tông, cho nên mới sẽ một mực bị tu sĩ Thái La Tông bao vây chặn đánh.

Điều này cũng phù hợp với tình cảnh hắn gặp phải khi trước, mới đầu trong đám tu sĩ hắn gặp có rất ít ngũ trọng, nhưng tùy theo hắn không ngừng tiến lên, số lượng tu sĩ ngũ trọng dần dần nhiều thêm.

Bởi vì hậu phương so với tiền phương thì càng thêm an toàn, cho nên nhân thủ an trí ở hậu phương vô luận tu vi hay số lượng đều có yêu cầu không cao, ngược lại là ở những ngọn núi giáp giới địa bàn Thanh Vũ Sơn, tu sĩ tọa trấn cần có tu vi cao nhất, nhân số cũng sẽ càng nhiều.

Sở dĩ đối phương chạy tới tiếp ứng mình chính là bởi vì sự tồn tại của Ảnh Nguyệt Bàn kia, ba nhà tông môn đều có tu sĩ cửu trọng tọa trấn ở bên kia, giám sát hết thảy mọi động tĩnh trong Bách Phong Sơn, cho nên vô luận Lục Diệp trốn chạy ẩn núp thế nào đều không thể qua mặt được mấy tu sĩ cửu trọng ở nơi đó.

Đang thắc mắc làm sao cứ có cảm giác có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình không tha, bất luận hắn trốn chạy thế nào đều không thoát khỏi trùng vây, thì ra nguyên nhân đến từ Ảnh Nguyệt Bàn kia.

Tình huống ăn khớp với tao ngộ trước đây, Lục Diệp về cơ bản đã có thể xác định đối phương không nói sai.

Hơn nữa bất kể nói thế nào, hai mươi mấy người đối phương cũng là đến để tiếp ứng hắn, trợ giúp hắn thoát khỏi vận mệnh bị đuổi giết, tính là nợ ân tình của đối phương.

- Vị sư đệ này, nơi đây không nên ở lâu, trước nên dời bước cái đã.

Tạ Kim vươn tay tỏ ý.

Lục Diệp gật đầu:
- Được.

Đám người này cứ thế dẫn theo Lục Diệp tiến về phía trước, tốc độ cực nhanh.

Nửa đường, Tạ Kim và Lục Diệp tán gẫu, lúc hỏi đến họ tên, Lục Diệp tự nhiên báo ra cái tên Nhất Diệp, cũng may gia hỏa này tính là thức thời, không đi hỏi dò xuất thân lai lịch của Lục Diệp.

Hành tẩu ở Linh Khê chiến trường, rất nhiều người sẽ giấu đi sư môn bản thân, đặc biệt là một chút tu sĩ xuất thân đại thế lực chạy tới ngoại vi để rèn luyện.

Đừng tưởng rằng tu sĩ xuất thân đại thế lực sẽ được đến ưu đãi gì, trên thực tế khả năng cao sẽ thành mục tiêu cho thế lực trận doanh đối địch nhắm đến.

Thang Võ truyền tin cho Tạ Kim, nói hắn biết Lục Diệp rất có thể là đệ tử đại tông môn, Tạ Kim đương nhiên sẽ không không biết điều hỏi dò lung tung.

Trên đường đi, hai mươi mấy người lần lượt tán đi, sau cùng chỉ còn lại hai người Tạ Kim và Lục Diệp, những người này đều được tụ tập tới từ các ngọn núi xung quanh ra, giờ nhiệm vụ hoàn thành, tự nhiên phải quay về vị trí trấn thủ.

Hơn nữa Hàn Già Nguyệt tựa như phát điên, cùng với Tần Vạn Lý liên thủ tiến đánh ngọn núi Thanh Vũ Sơn chiếm giữ, dẫn đến áp lực lên Thanh Vũ Sơn đột ngột tăng mạnh, mấy ngọn núi ban ngày chiếm được đều phải nôn đi ra, rất là đành chịu, cũng may không có bao nhiêu thương vong.

Vượt qua hai ngọn núi, đến một nơi sơn cốc, chỗ này đèn đuốc sáng trưng, từng tòa trướng bồng dựng lên sừng sững, trong trướng bồng, thỉnh thoảng lại có tu sĩ ra ra vào vào.

Lục Diệp ngồi trên lưng hổ quan sát ngược xuôi một phen, phát hiện đa phần tu sĩ ở nơi này đều có thương tích trên người, trong rất nhiều trướng bồng thỉnh thoảng lại truyền ra từng hồi tiếng kêu thảm, mùi máu tươi tràn ngập bốn phía.

Hắn lập tức hiểu ra, chỗ này đại khái là một nơi tương tự như bệnh viện dã chiến, tu sĩ ở tiền tuyến tranh đấu bị thương đều sẽ được đưa về đây tiếp nhận trị liệu.

Lúc Lục Diệp đến, ánh mắt rất nhiều tu sĩ lập tức đổ dồn tới, có người hét to:
- Vị đạo huynh này, làm tốt lắm!
Có người hướng hắn reo hò huýt sáo!

Càng có nữ tu nóng bỏng ném mị nhãn về phía hắn!

Sự nhiệt tình của nguyên một đám nhân sĩ tàn tật khiến Lục Diệp không khỏi sửng sốt.

Tạ Kim cười giải thích nói:
- Tráng cử trước đó của sư đệ đã truyền ra, tất cả mọi người đều rất khâm phục ngươi.

Nghe vậy Lục Diệp mới hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì.

Cùng theo Tạ Kim một đường tiến về phía trước, thẳng đến một nơi trướng bồng, Tạ Kim mới nói:
- Nhất Diệp sư đệ tạm thời ở lại chỗ này, sau đó sẽ có người tới xử lý thương thế cho ngươi.

- Đa tạ.

Người ta đã có ý tốt, hắn cũng không tiện cự tuyệt, bản thân hắn bị thương không tính quá nghiêm trọng, có qua hai lần trải nghiệm tìm được đồng sống trong cõi chết khi trước, hiện tại sức chịu đựng của Lục Diệp đã rất mạnh.

Chẳng qua thương thế của Hổ Phách tương đối nghiêm trọng, then chốt là trước đó đám tu sĩ Thái La Tông ném ra rất nhiều linh phù về phía Hổ Phách, đến sau còn chuyên môn dùng tên bắn nó, mặc dù Lục Diệp đã giúp ngăn lại không ít, song vẫn sót mất một ít.

- Vậy không làm phiền sư đệ nghỉ ngơi.

Tạ Kim nói xong liền định đi ra ngoài, nhưng đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì, quay người nói:
- Đúng rồi, thiếu chút quên mất.

Trong lúc nói chuyện, một chiếc túi trữ vật được lấy ra.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play