Kề từ ngày biết được sự thật, mọi việc dần đi vào quỷ đạo, nói theo cách của hệ thống là vai chính sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, hết truyện.

Sở Tinh Châu cũng không còn uy hiếp Dự Lam, nói cho hắn, hắn đã tự do rồi. Dự Lam nghe tin liền đi đăng ký một cuộc thi vẽ mới, gấp gáp muốn dành lấy giải nhất. Hai tháng sau tin tức của hắn cũng chiếm cứ các hot search, người người biết đến, mọi người tung hô.

Còn Phó Đoạn vẫn làm tổng tài của hắn, ban ngày làm việc tối đến đi hẹn hò với vợ yêu, thỉnh thoảng sẽ đăng ảnh ngọt ngào của hai người để phát cơm chó cho cư dân mạng.

Ở nơi này, thứ Sở Tinh Châu duy nhất bận tâm đó là Chu Hạc, nên sau khi hệ thống giải thích mọi chuyện thì anh liền thuê giám đốc quản lý công ty. Còn anh thì ngày ngày ở bên Chu Hạc, một tuần chỉ tượng trưng đến công ty một - hai lần, hoặc có vấn đề cần anh xử lý thì mới chịu đặt cái chân cao quý của anh bước vào cổng công ty. Chu Hạc thường xuyên thúc giục anh mau đi làm, đừng suốt ngày quấn lấy cậu.

Còn về phần Chu Hạc, cậu vẫn tiếp tục làm nghề cũ nhưng tâm thái đã thay đổi. Cậu sẽ không nhìn chằm chằm vào vai chính mà Chu Hạc sẽ ưu tiên chọn bộ kịch và chọn nhân vật mình thích để lồng tiếng.

Người duy không vui có lẽ là Sở Tinh Châu, vì Chu Hạc không cho anh ôm ấp hôn hít, kể cả nắm tay cũng không thể. Quan hệ thuần túy còn hơn học sinh tiểu học.

Chu Hạc cứ nghĩ tới cảnh ngày đó ở tang lễ cậu bị "2 người" khi dễ như thế nào thì không đồng ý cho anh chạm vào. Khi nào anh "hoàn thiện" nhất đi rồi tính. Một phần là cậu quá hiểu tính cách của Sở Tinh Châu, anh chỉ cần hôn cậu thì linh hồn sẽ ghen.

Nhưng Chu Hạc nào biết cậu ngăn Sở Tinh Châu, thì linh hồn vẫn ve vãn theo cậu. Có lẽ là biết, nhưng Chu Hạc chọn cách giả ngu, thiên vị rõ ràng như vậy sao Sở Tinh Châu lại không nhìn ra, anh chỉ đang kiềm chế chờ ngày bộc phát mà thôi.

Trùng hợp là ngày linh hồn biến mất lại là đêm giáng sinh. Trước một ngày linh hồn biến mất, Sở Tinh Châu đã tỏ tình với cậu, địa điểm là ở tại quảng trường lớn.

Chu Hạc lập tức thấy cái gì gọi là tỏ tình lãng mạn mà trong truyện tranh thường vẽ.

Đầy trời cánh hoa, thảm đỏ, bong bóng, biểu ngữ, ánh đèn giăng khắp quảng trường rộng. Bầu trời bông tuyết nhẹ rơi, hòa cùng cánh hoa tung bay khắp không trung. Đặt chân bước vào quảng trường cứ như lạc vào một thế giới khác.

Chu Hạc biết Sở Tinh Châu là một người sến sẩm ngầm, nhưng không ngờ lại làm tới mức này.

[Đỉnh cao của sến sẩm là lãng mạn còn gì.] Hệ thống rất muốn khen thẩm mỹ của đại lão.

Vì Chu Hạc thích màu xanh, nên anh đã từ bỏ cách trang trí màu hồng phấn, thay vào đó là màu lam nhạt mà cậu thích nhất. Nếu không phải bị ngăn cản, thì hệ thống còn muốn giúp anh biến cánh hoa màu hồng thành xanh. Nhưng cũng may là nó bị ngăn lại.

Chu Hạc không phải người da mặt mỏng nhưng được tỏ tình ở giữa đám đông thì cậu vẫn nhịn không được xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng.

Chu Hạc đôi mắt chứa đầy ý cười nói: "Em đồng ý."

"Bùm bùm bùm." Pháo hoa được bắn lên, tuy là ban ngày thấy không rõ nhưng vẫn phải có nó mới náo nhiệt.

"Anh không đứng dậy sao?" Chu Hạc hai tay ôm hoa, nhìn Sở Tinh Châu còn quỳ một chân hỏi.

Câu hỏi vừa thốt ra thì đầy trời cánh hoa hồng đổi thành cánh hoa màu đỏ. Máy bay không người lái, tận chức tận trách thả hoa. Màn hình lớn giữa quảng trường lập tức đổi hai câu "Anh thích em. Hãy làm bạn trai của anh" thành hai câu khác: "Anh yêu em. Xin hãy kết hôn với anh."

Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Hạc, Sở Tinh Châu như ảo thuật mà lấy ra chiếc nhẫn cầu hôn cậu.

Chu Hạc phụt cười nói: "Đây là hai trong một sao?"

"Em thích không?" Sở Tinh Châu hạnh phúc hỏi.

Chu Hạc hồng lỗ tai nói: "Em nói rồi còn gì, em đồng ý."

Sở Tinh Châu thành kính hôn lên tay cậu, ở nơi Chu Hạc không thể nhìn thấy, linh hồn trịnh trọng hôn lên trán cậu.

Hệ thống khóc như mưa, còn không quên chu đáo ghi hình lại, nó có thể chụp được ảnh của linh hồn. Chờ kết thúc sẽ đưa cho Chu Hạc.

Trong bức ảnh, Chu Hạc đứng giữa hai Sở Tinh Châu, nở một nụ cười hạnh phúc. Có lẽ đây sẽ là bức ảnh duy nhất có cùng lúc sự hiện diện của "ba người".

Chiếc đồng hồ tích tắc đến 12 giờ đêm, linh hồn cũng biến mất, giáng sinh đã đến, trên tay Chu Hạc có thêm hai chiếc nhẫn giống hệt nhau.

"Đến lúc kết hôn thì nó phải nhường chỗ lại rồi." Sở Tinh Châu vuốt ve ngón áp út của cậu, hơi thở ấm áp phả lên lòng bàn tay.

"Thì em đeo nó ở ngón giữa là được." Chu Hạc cười nói.

"Một bàn tay ba chiếc nhẫn, em không khỏi giống mấy người đang khoe giàu nhỉ?"

"Cái này là khoe tình cảm." Sở Tinh Châu sửa đúng cho cậu.

Cuối cùng Sở Tinh Châu cũng chờ đến ngày này, linh hồn biến mất anh có thể chạm vào Chu Hạc, hoàn toàn khiến cậu thuộc về anh.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play