Như đã dự tính, khoảng 10 giờ sáng Chu Hạc đã lấy sách đi đến phòng bệnh của Hứa Kỷ Trạch.

"Tích... tắc..." Thật nhỏ thật nhỏ tiếng đồng hồ vang lên.

Chu Hạc nghi hoặc nghiêng đầu, trong phòng không phải dùng đồng hồ điện tử sao?

Cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cái đồng hồ treo tường hình cây nấm hồng, nấm mập ú tròn to hồng phấn, nhìn rất có cảm giác hoạt hình thiếu nữ. Chắc là của Thanh Trà đem đến.

Chu Hạc thu hôi tầm mắt lật ra trang sách đọc cho Hứa Kỷ Trạch nghe.

"Tích... tắc..."

Thật nhỏ tiếng lật sách và tiếng đồng hồ cùng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, "phần phật" âm thanh bức màn bị gió thổi bay, quanh quẩn trong phòng là giọng nói dịu dàng của Chu Hạc, âm thanh như tiếng suối, trong trẻo êm tai.

Có thể là do bữa sáng làm vận động, hoặc có lẽ do trong phòng nhiệt độ ấm áp thích hợp để ngủ, mí mắt của Chu Hạc mỗi lúc một nặng.

"Cạch." Quyển sách rơi xuống sàn, Chu Hạc cũng ngã ra phía sau theo quán tính. Cứ ngỡ cậu cứ thế ngã xuống nhưng cánh tay bỗng bị người kéo lại, nhào vào một cái ôm ấm áp.

"Quá không ngoan, còn dám hùa theo Sở Tinh Châu trêu ghẹo tôi." Hứa Kỷ Trạch nhéo nhéo má của Chu Hạc.

Xúc cảm mềm mại như bánh bột nếp, đàn hồi khiến người nghiện.

Động tác quá bất ngờ khiến Chu Hạc mơ màng mở mắt, vừa nhìn liền thấy Hứa Kỷ Trạch mỉm cười nhìn cậu.

"Tôi đang mơ sao?"

"Đúng vậy, chỉ là mơ thôi." Hứa Kỷ Trạch vừa nói, đôi tay đã nhấc bổng Chu Hạc lên giường, để cậu ngồi dựa vào vào anh, phần lưng xinh đẹp dựa sát lòng ngực rắn chắc.

Chu Hạc đầu óc lúc này không mấy tỉnh táo, Hứa Kỷ Trạch bảo sao cậu nghe vậy, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh.

Hứa Kỷ Trạch chỉ thấy Chu Hạc yên lặng cúi đầu, ngoan thật sự, dáng vẻ không hề phòng bị mà để tuyến thể bí ẩn sau cổ đối diện với anh. Cánh tay vòng qua eo bụng cậu bỗng ươn ướt, có thứ gì đó nhỏ giọt lên bàn tay của anh.

Hứa Kỷ Trạch giật mình xoay người cậu lại để cậu đối diện anh, Chu Hạc mím chặt môi, khóc thương tâm vô cùng. Cậu rất ít khóc nhưng số lần khóc trong tháng này còn nhiều hơn 5 năm cộng lại.1

Hứa Kỷ Trạch luống cuống giúp cậu lau nước mắt, Chu Hạc thấy anh như vậy thì "Oa..." một tiếng khóc càng thêm thảm.

"Sao, sao bây giờ... anh mới tỉnh, có biết tôi lo lắng... lo lắng lắm không?" Chu Hạc ngắt quãng nói.

"Tôi sợ anh không tỉnh nữa, không còn tỉnh nữa..."

"Thật nhiều vết thương, anh nằm bất động, thật lâu vẫn chưa tỉnh, nấc." Chu Hạc vừa ngẩng mặt để Hứa Kỷ Trạch lau nước mắt vừa lên án.

Hứa Kỷ Trạch đau lòng hỏng rồi, khàn giọng hứa hẹn: "Không phải tôi đã tỉnh rồi sao?"

"Nhưng đây chỉ là mơ thôi." Tiếng khóc khiến anh ruột gan như đứt từng đoạn

"Anh tỉnh lại được không, tỉnh lại được không?" Chu Hạc kéo lấy tay anh, đôi mắt cách một tầng hơi nước nhìn anh.

"Tốt." Hứa Kỷ Trạch gật đầu nói.

Chu Hạc lúc này mới mỉm cười, Hứa Kỷ Trạch nhéo lấy khuôn mặt đang cười ngốc của cậu, bỗng nói: "Nếu tôi tỉnh thì có khen thưởng không?"

"Có! Nấu cho anh một bữa tiệc lớn!"

"Không muốn."

"Vậy anh muốn gì?"

Hứa Kỷ Trạch nở một nụ cười đắc thắng nói: "Muốn hôn một cái."

Anh chỉ vào môi của mình, bổ sung: "Hôn ở đây."

"Bùm." Chu Hạc mặt đỏ bừng, đôi mắt đào hoa trừng to nhìn anh, môi run run chẳng nói được một câu.

"Không phải anh có người thích rồi sao?" Chu Hạc hồi thần hỏi.

"Ai nói?" Hứa Kỷ Trạch nhíu mày.

Chu Hạc nghe thế thì nghiêng đầu nhớ lại, chắc chắn nói: "Trước kia anh nói khi nào gặp được người mình thích thì sẽ gỡ miếng dán tin tức tố."

Hứa Kỷ Trạch ngẩng người, đúng là có chuyện này. Trước kia anh luôn đeo miếng dán ngăn trở tin tức tố, nhưng anh chỉ nói là "anh đang chờ" thôi, chờ tới ngày...1

Chu Hạc chắc chắn lại nghe các y tá đồn thổi bậy bạ rồi.

Nhưng lúc này cũng không phải thời cơ thích hợp để giải thích, việc anh muốn làm là...

Hứa Kỷ Trạch mỉm cười dụ dỗ nói: "Dù sao chỉ là mơ thôi, trong mơ có thể buông thả chính mình."

"Cậu không thích tôi sao? Không muốn hôn?" Hứa Kỷ Trạch cúi đầu hôn lên trán cậu, thân mật mà ôm Chu Hạc vào lòng.

"Thích." Chu Hạc hồng lỗ tai nói.

"Vậy hôn tôi." Hứa Kỷ Trạch dựa lưng vào đầu giường, chờ Chu Hạc chủ động hiến hôn.

Chu Hạc cứ thế mơ hồ xoay người lại đối diện với Hứa Kỷ Trạch, chủ động hôn lên môi anh. Lúc đầu còn khá tốt nhưng...

Kỹ thuật hôn của Chu Hạc thật sự quá kém cỏi!

Tuy lý thuyết đầy mình nhưng kinh nghiệm là số âm.

Cậu chỉ biết gặm cắn cánh môi, nơi nào chạm qua đều có cảm giác đau rát. Chu Hạc lại còn không nhận ra, trong tiềm thức của cậu mơ hồ nghĩ hôn vậy là đúng rồi.

Hứa Kỷ Trạch chỉ cảm thấy, anh như củ cà rốt bị một con thỏ đang đói tùy tiện gặm.

Hứa Kỷ Trạch đè lại sau cổ cậu, anh vốn thích sự hoàn hảo, lúc này tuy rất muốn ăn luôn cậu nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ cản cậu lại.

Anh cười nói: "Ngoan."

Lần này Hứa Kỷ Trạch chủ động hôn lên môi Chu Hạc, đôi môi dán sát, ôn tồn vuốt ve, cũng không vội vàng thâm nhập.

Anh như một giáo sư nghiêm khắc lại dịu dàng, từng bước hướng dẫn cậu.

"Ngậm lấy môi dưới." Hứa Kỷ Trạch âm thanh khàn khàn nói.

Chu Hạc đầu óc chẳng suy nghĩ được gì, ngoan ngoãn làm theo, miệng nhỏ hé mở, cẩn thận ngậm vào môi dưới của anh.

Hứa Kỷ Trạch thoải mái than thở, người ngã ra phía sau, thuận tay kéo Chu Hạc ngã vào lòng anh.  Âm thanh ngắt quãng nói: "Có thể ****, *** nhưng không thể dùng sức."

Chu Hạc khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mê ly, cậu cậu cảm thấy sau eo chợt lạnh, bàn tay của Hứa Kỷ Trạch cách một lớp áo mà vuốt ve.

"Há miệng."

Như chốt mở nào đó được kích hoạt, Hứa Kỷ Trạch hoàn toàn cởi bỏ vẻ ngoài dịu dàng, cường thế đẩy ra môi răng của cậu.

So với kỹ thuật 3 xu của Chu Hạc, thì Hứa Kỷ Trạch thành thạo một cách đáng sợ, khả năng học hỏi cao siêu của Alpha hoàn toàn được bộc phát. Cái hôn ôn hòa lại cường thế, môi lưỡi có kỹ xảo mà nghiền, mút, cọ xát vào nhau, mỗi góc độ đều bị anh chiếu cố cẩn thận.

Trong khoang miệng mỗi một tấc mềm thịt đều không trốn thoát, anh tham lam mà chiếm lấy như muốn hấp thu mọi thứ của cậu, cánh tay trên eo siết chặt kéo cả người Chu Hạc dán sát vào anh, lòng ngực đối lòng ngực. Gần đến mức cậu có thể nghe tiếng tim đập của mình và của anh.

Tuy chỉ là hôn môi nhưng Chu Hạc có cảm giác như bản thân sắp bị ăn luôn, tiếng nức nở bị anh nuốt mất, không khí từng chút bị anh lấy đi, trước mắt dần biến thành màu đen. Cậu cơ hồ không thở nổi, tứ chi dần vô lực, bàn tay mềm nhũn muốn đẩy anh ra.

Tay Chu Hạc thật mềm, chạm vào lòng ngực rắn chắc như một ngọn lửa nhỏ khiêu khích anh, khiến Hứa Kỷ Trạch động tác càng thêm quá mức.

Không, không được!

Mau dừng lại!

"Kỷ Trạch dừng lại!" Âm thanh vốn nên giận dữ nhưng chẳng có tí lực uy hiếp nào, thay vào đó có chút run rẩy như đang cầu xin.

Hứa Kỷ Trạch dừng lại chừa cho cậu không gian để hô hấp nhưng chỉ năm giây sau anh lại tiếp tục hôn lên!

Chu Hạc cả người đều choáng váng, anh thế mà cắn cậu! Động tác y hệt khi cậu vừa gặm cắn anh!

Thật, thật quá đáng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play