Hôm nay Dự Lam cùng Phó Đoạn đi viếng mộ ba mẹ của hắn, hôm nay là ngày giỗ của họ.

Nơi để di ảnh của hai ba mẹ là một khu độc lập khác, khu này ít người hơn hẳn. Dự Lam biết Phó Đoạn mỗi lần đến đây đều đứng rất lâu, nên hắn về xe trước, dành không gian yên tĩnh cho Phó Đoạn.

Phó Đoạn đứng trước di ảnh của ba mẹ nhìn vào họ, ba mẹ rời đi khi hắn còn rất nhỏ, cũng không có quá nhiều ấn tượng với hai người. Mỗi năm vào ngày này hắn vẫn sẽ đứng đây nhìn vào di ảnh, hi vọng có thể nhớ đến ký ức xa xăm đó nhưng chẳng bao giờ có tác dụng.

Phó Đoạn ngồi hồi lâu rồi đứng dậy rời đi, ánh mắt vô tình bị một con mèo trắng thu hút, nó thật giống với con mèo Chu Hạc đã từng vẽ.

Hắn nhíu mày, nơi này không cho phép đem theo thú cưng, nếu muốn thì chủ nhân phải đảm bảo nó sẽ không đi lung tung.

Dưới chân sau của mèo trắng còn có một sợi dây đỏ quấn quanh, đầu còn lại còn có kéo theo một tờ giấy. Phó Đoạn vốn cũng chẳng để tâm, nhưng lại thấy trên tờ giấy kia là ảnh của Chu Hạc nên anh mới ngồi xuống gỡ ra dây tơ hồng cho mèo trắng.

Phó Đoạn cầm bức ảnh lên, quả nhiên là ảnh của Chu Hạc nhưng trẻ tuổi hơn hiện tại, phía sau tấm ảnh còn ghi dòng chữ: Ba mẹ, đây là ảnh sinh nhật 19 tuổi của con, hai người thấy con có trưởng thành không? Còn kèm theo một hình vẽ gương mặt cười.

Phó Đoạn nhìn vài lần, xác định đúng là chữ viết của Chu Hạc, có vẻ như là thư cậu viết cho ba mẹ nhưng bị mèo trắng quậy phá làm rối tung. Hắn rũ mắt muốn tìm mèo, nhưng lại chẳng thấy mèo đâu.

Phó Đoạn biết nơi cúng ba mẹ của Chu Hạc có lẽ cũng ở gần đây, vì thế hắn thử đi tìm. Rất nhanh hắn liền đến trước một nơi thờ hai bức di ảnh, xung quanh còn rải rác các tờ giấy và một chiếc hộp gỗ bị rơi trên mặt đất.

Đây chắc chắn là do con mèo khi nãy làm cho. Phó Đoạn cúi người nhặt lên, bên trong, ngoài có những bức ảnh qua từng năm của Chu Hạc còn có thư tâm sự cậu gửi cho ba mẹ.

Phó Đoạn không biết hoài tâm tình như thế nào mà mở ra từng bức thư, từ việc nhỏ nhặt đến các chuyện vui đùa cậu đều viết, nói là thư còn không bằng gọi là nhật ký.

"Ba mẹ, hôm nay con gặp được một người rất rất tốt, anh ấy đã giúp con trả hết số nợ. Đây là người tốt nhất con từng gặp."

"Con thi đại học xong rồi, tuy chưa có kết quả nhưng con có thể chắc chắn điểm số của con sẽ rất cao! Hôm nay con phát huy tốt hơn bình thường cơ mà hì hì... Chắc chắn sẽ vào được trường đại học con thích."

"Ba mẹ, hôm nay anh ấy tỏ tình với con, con thật hạnh phúc, từ bây giờ con cũng có bạn trai rồi."

"Người này tên Phó Đoạn, lén nói với hai người, là con rất thích anh ấy nhưng con chưa phân hóa, không biết có thể trở thành Omega của anh ấy không."

"Ba mẹ, con mới học được một món ăn mới, mong rằng Phó Đoạn sẽ thích."

"Con vẽ thật nhiều bức tranh cho anh ấy, chất đầy cả phòng, con có nên làm thêm một phòng trưng bày không?"

"Ba mẹ, con sắp kết hôn rồi, con cũng đã phân hóa, là Omega nha, thật may quá, như vậy con có thể ở bên anh ấy rồi."

"Ba mẹ, Phó Đoạn muốn mở một cửa hàng hoa cho con, con không thích chăm sóc hoa cho lắm nhưng nó còn kết hợp với bán bánh ngọt nha. Con siêu thích, con siêu mong đợi. Hôm nay phải nấu món gì để cảm ơn anh đây?"

"Anh ấy dạo này thường xuyên không về nhà, trong nhà thật buồn chán và lạnh lẽo quá."

"Cửa hàng chuẩn bị chưa xong, con hẳn là chờ thêm vài ngày..."

"Cửa hàng hôm nay cũng chưa thể mở cửa..."

"Đội trang hoàng quá tệ, một năm rồi còn làm chưa xong nhưng con vẫn rất mong chờ..."

"Con hẳn là có chút mong chờ ngày khai trương..."

"Hôm nay cửa hàng có nhập về số lượng lớn hoa hồng, chắc nó sắp khai trương rồi!"

"Hoa hồng đã héo, cửa hàng vẫn chưa khai trương..."

"Con cảm thấy nó sẽ mãi chẳng được khai trương..."

Suốt một nửa nội dung đều dùng để khen Phó Đoạn nhưng từ khi kết hôn nó đã ít lại, ngày một ít... cuối cùng trong nhật ký chỉ còn lại cửa hàng.

Phó Đoạn từng nói: cửa hàng là minh chứng tình yêu của anh, có lẽ nó cũng chẳng tồn tại... Đây là câu cuối cùng Chu Hạc ghi vào nhật ký.

Phó Đoạn đôi tay run rẩy đóng lại hộp, một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt dâng lên trong lòng, Phó Đoạn cả người lạnh toát, hắn gần như không thể hô hấp.

Hắn đã làm gì thế này?!

Hắn vốn có mọi thứ, hắn cũng không cần đoạt lại Chu Hạc để cậu ở bên cạnh. Vì cậu vốn thuộc về hắn!

Cậu nguyện ý ở cạnh hắn, hắn vốn có được tình cảm của cậu, sự quan tâm của cậu, nhưng hắn chọn thờ ơ không để tâm, đến khi nó biến mất thì hắn mới nhận ra nó quan trọng thế nào...

Không phải Chu Hạc rời xa hắn, mà là hắn đã vứt bỏ cậu!

Hiện tại dù một tia hy vọng hắn cũng không có. Phó Đoạn đôi tay run rẩy để hộp gỗ về vị trí cũ.

Mà hắn đã làm gì? Hắn làm lơ cậu, lạnh nhạt cậu, từ bỏ cậu, hãm hại cậu, giam cầm cậu... Mỗi hành động từng chút từng chút ma mòn tình cảm của Chu Hạc dành cho hắn, đến khi tình cảm đó hoàn toàn biến mất.

Giống như cậu đã từng chờ mong ngày cửa hàng khai trương nhưng đến cuối cùng cậu chẳng còn hi vọng.

Không! Hắn còn có cơ hội, còn có cơ hội!

Phó Đoạn như người mất hồn rời đi, hắn muốn nhanh lên tìm Chu Hạc!

...

Thanh Trà nôn nóng đứng ở gốc cây chờ Tiểu Quất, một lúc sau Tiểu Quất thông thả xuất hiện, Thanh Trà thở phào một hơi ôm nó lên rời khỏi khu nghĩa trang.

Anh trai chỉ nhờ cô thả Tiểu Quất ở đây, rồi chờ là được. Thanh Trà không hiểu mạch não đại tài của anh chỉ biết làm theo.

Hiện tại thực hiện xong, cô cũng nên đi rồi.

"Ngoan Tiểu Quất, về cho mày ăn cá khô."

...

Tác giả muốn nói.

Hãy đọc tên chương.

Và... Công dụng của Tiểu Quất sau bao tháng huấn luyện đã kết thúc, không biết để hoàng thượng xuống sân khấu được chưa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play