Phúc Hạ đang ở một bệnh viện tâm thần thăm anh trai trên danh nghĩa của hắn - Phúc Tam.
Phúc Tam đang nằm trên ghế tắm nắng, vẻ ngoài đoan chính nhìn không giống như một kẻ điên. Hắn nhìn thấy Phúc Hạ thì vui vẻ kéo Phúc Hạ cùng nhau tắm nắng.
Phúc Hạ theo thường lệ nói chuyện trong ngày của mình với Phúc Tam, khi Phúc Tam nghe tên Chu Hạc thì cả người đều cứng đờ, khi nghe tên Sở Tinh Châu thì ôm đầu hét lên.
"Rầm rầm!" Phúc Tam xô ngã ghế dựa, đá bay bàn trà nhỏ ở bên cạnh, như phát điên mà kéo lấy tóc của hắn.
Các hộ sĩ thấy thế thì lao đến đè Phúc Tam xuống đất để dừng hành động tự làm tổn thương bản thân của hắn.
Phúc Tam vùng vẫy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Phúc Hạ hét lên: "Tránh xa hắn ra, hắn là ma quỷ, Sở Tinh Châu chính là ma quỷ!"
"Đừng đến tìm tôi, đừng đến tìm tôi!" Phúc Tam điên cuồng gào thét, hoàn toàn không còn dáng vẻ thản nhiên như vừa nãy.
Phúc Hạ rũ mắt nhìn Phúc Tam bị hộ sĩ đè ở dưới đất, trên mặt lại không có vẻ gì thương xót hay đau lòng, chỉ còn lại sự thản nhiên hờ hững.
Phúc Hạ nhếch môi, không tiếng động nói hai chữ: "Muộn rồi." Hắn đã gặp ác quỷ.
"Reng reng..." Đúng lúc này, điện thoại của Phúc Hạ vang lên, Dự Lam nôn nóng bảo hắn mau trở về.
Phúc Hạ cung kính đáp vâng, sau đó xoay lưng rời đi.
Bùi Lương đứng trên lầu cao nhìn xuống cảnh tượng bên dưới, Phúc Tam có vẻ bị kích thích không nhẹ.
Ở bệnh viện tâm thần thì cảnh này chỉ là chuyện thường ngày.
Phúc Hạ cung kính đáp vâng, sau đó xoay lưng rời đi.
Bùi Lương đứng trên lầu cao nhìn xuống cảnh tượng bên dưới, Phúc Tam có vẻ bị kích thích không nhẹ.
Ở bệnh viện tâm thần thì cảnh này chỉ là chuyện thường ngày.
Bùi Lương ánh mắt bình tĩnh xoay người đi, vạt áo blouse trắng vẽ ra một đường cong trong không khí, mà bảng tên màu vàng cài trên áo hiện lên hai chữ "Viện trưởng".
Bùi Lương chẳng phải bác sĩ bình thường gì, hắn vốn là viện trưởng của bệnh viện tâm thần, không phải bác sĩ chuyên khoa tin tức tố. Vì thế...
Bùi Lương liếc nhìn tài liệu trên bàn, tự hỏi không biết nên nói "mức độ chữa khỏi bệnh" của Sở Tinh Châu là bao nhiêu để cho Chu Hạc tin tưởng.
Bùi Lương vờ than thở nói: "Sở Tinh Châu bệnh thật khó trị, yêu cầu nhiều giao lưu."
...
Dự Lam theo địa chỉ Phúc Hạ nói tìm đến biệt thự nơi Chu Hạc đang ở, nhập đúng mật khẩu, đẩy cửa bước vào thì thấy trong biệt thự không có lấy một bóng người.
Dự Lam lần đầu tiên biết Phó Đoạn còn có một ngôi biệt thự thế này, ánh sáng đầy đủ, thiết kế tông màu trang nhã giống như một ngôi nhà nhỏ ấm áp, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Phó Đoạn.
Phó Đoạn chỉ thích những thứ tiện lợi hiệu quả, mấy vật nhỏ như thú bông, giỏ hoa treo tường, hay ánh đèn hình thú đáng yêu đều không xuất hiện trong nhà chính Phó gia.
Dự Lam tìm khắp nhà lại chẳng thấy tình nhân của Phó Đoạn đâu, cả một bóng người giúp việc cũng không thấy.
Với sự tò mò và muốn biết sự việc tột cùng ra sau, Dự Lam kiểm tra kỹ từng căn phòng, hắn thấy được ở đây có một thư phòng giống hệt của Phó Đoạn, có phòng ngủ cũng giống hệt phong cách của anh, bên trong phòng còn vương hương vị sương tuyết.
Dự Lam còn phát hiện một căn phòng khác như là của Beta vì trong đây không có hương tin tức tố nào cả.
Tình nhân lần bày là Beta sao?
Dự Lam đi dạo khắp nhà, hắn đặt chân lên lầu 3, nơi đây là phòng vẽ tranh và phòng trưng bày của Chu Hạc.
Khi nhìn thấy mấy thứ này thì trong đầu Dự Lam đã nảy sinh một suy đoán. Có lẽ Phó Đoạn cũng không phải dưỡng tình nhân mà đang nuôi thế thân!
Thế thân của hắn! Chu Hạc vừa rời khỏi Phó Đoạn lại tìm người mới!
Dự Lam thực phẩn nộ, lòng ngực như có một luồng khí nóng. Hắn tức giận lấy điện thoại ra gọi Phúc Hạ: "Cậu ở đâu? Cậu mau về đây cho tôi!"
Dự Lam khó chịu trút giận lên bình hoa trang trí, vung tay quăng vỡ nó, hắn ngồi trên sô pha, chờ Phúc Hạ trở về nhưng chỉ chờ đến gương mặt giận dữ của Phó Đoạn.
Chưa để Dự Lam lên án, Phó Đoạn sắc mặt chẳng mấy đẹp hỏi: "Chu Hạc đâu?"
Dự Lam nghe thấy cái tên này liền nổi giận, thì ra Phó Đoạn còn chưa quên được Chu Hạc! Người vốn ở nơi này là Chu Hạc!
"Anh thế mà lén lút nuôi tình nhân sau lưng tôi! Phó Đoạn, chúng ta chỉ mới kết hôn hơn tháng mà thôi!" Dự Lam chất vấn nói.
"Cậu ấy chỉ là tình nhân, đâu ảnh hưởng đến địa vị của em, trong lòng anh em vẫn có vị trí quan trọng nhất." Phó Đoạn nói.
Dự Lam sắp nghẹt thở khi nghe lời Phó Đoạn nói, lần đầu hắn biết được Phó Đoạn còn có một mặt như vậy.
Phó Đoạn lại không có tâm trạng đôi co cùng Dự Lam, hắn hỏi: "Chu Hạc đâu? Em thả cậu ấy đi rồi sao?"
Phúc Hạ trở về biệt thự là lúc hai người đang giằng co.
Phó Đoạn thấy Phúc Hạ không làm tròn bổn phận thì tức giận lấy đồ trang trí trên bàn ném vào người hắn nói: "Cậu vừa đi đâu về?! Ai cho phép cậu nói địa chỉ cho Dự Lam!"
Phúc Hạ đầu bị cắt ra một vết thương, máu theo trán chảy xuống mặt nhưng hắn vẫn cung kính đáp: "Là phu nhân muốn địa chỉ, Phúc Hạ không dám làm trái lệnh."
"Còn Chu thiếu hiện tại đang ở... bệnh viện ạ." Phúc Hạ muốn nói lại thôi nhìn mảnh vỡ tứ tung dưới đất lại như có ý chỉ mà lơ đãng liếc nhìn cầu thang.
Động tác nhỏ này sau qua mắt được Phó Đoạn, nhất thời tất cả tầm mắt đều đặt trên người Dự Lam.
Dự Lam cũng không ngu, lập tức hiểu ra bọn họ ý chỉ cái gì, hắn nghiến răng nói: "Tôi không có đẩy cậu ta!"
Rõ ràng là khi hắn vào thì chẳng có ai ở đây! Chu Hạc bị thương thì liên quan gì đến hắn, nồi này hắn không đội!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT