Kim Thiền, lầu 2 phòng Vip, một buổi họp lớp năm cấp 3, nói đúng hơn là tụ họp vui chơi của đám phú nhị đại. Có thể học cùng lớp với Dự Lam, cùng trường với Phó Đoạn, thì bạn thời cấp 3 cũng không phải dạng quê mùa gì.
Âm nhạc linh đình, ánh đèn rực rỡ, nơi nơi là hương nước hoa cùng hương rượu sang quý.
Những nơi thế này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng quý công tử của Dự Lam... nhưng hắn vẫn đến.
Dự Lam ngồi ở vị trí trung tâm, tiểu thư thiếu gia ngồi vòng quanh đều muốn nịnh bợ hắn.
"Dự Lam, cũng nhiều năm rồi cậu không tham gia họp lớp, hôm nay cảm giác thế nào." Một người tự xưng là bạn tốt thời đi học của hắn nói.
"Rất vui vẻ." Dự Lam ôn hòa cười.
"Cậu ở bên nước ngoài lâu quá khiến chúng tôi chờ thật lâu."
"Du học thì chỉ đi cho có là được, cậu nghiêm túc thế làm gì, công ty trong nhà cũng đâu cần cậu gánh vác."
"À đúng rồi, cuộc thi vẽ tranh toàn quốc sắp diễn ra đấy, cậu có định tham gia không? Đây là cuộc thi lớn 5 năm một lần, còn có rất nhiều nhà phê bình nghê thuật sẽ đến!"
"Đương nhiên Dự Lam sẽ tham gia rồi, cậu ấy là họa sĩ thiên tài mà." Một cô gái dành trước trả lời.
Dự Lam cũng gật đầu đáp lại.
Người bắt chuyện với hắn ngày càng nhiều, bầu không khí xa hoa trụy lạc.
Dự Lam gia cảnh giàu có, nhà có công ty thuộc tầm trung đẳng. Sau khi được sự yêu thích của Phó Đoạn thì công ty của hắn thu về vô số lợi ích và tài nguyên, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã phát triển thành công ty lớn.
Người muốn nịnh hót Phó Đoạn thì họ trước tiên sẽ nịnh bợ Dự Lam trước, Phó Đoạn là tay già đời mấy chiêu trò nhỏ này không qua mặt được hắn nhưng với Dự Lam lại khác. Chỉ cần Dự Lam vui thì Phó Đoạn cũng sẽ cho họ một ánh mắt, như vậy con đường hợp tác về sau sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Do đó Dự Lam tuy chưa trở thành phu nhân của Phó Đoạn nhưng cũng xem như chuyện sớm muộn mà thôi.
Nói đến Dự Lam thì hắn là con thứ hai, trên hắn còn có một người anh trai Alpha, sự vụ công ty đều do anh trai quản lý. Anh trai cũng rất chiều theo đứa em Omega của mình.
Dự Lam từ nhỏ vì có khuôn mặt đẹp nên được cả nhà yêu thương, bạn bè thầy cô đều thích khí chất nho nhã của hắn. Đến khi lớn gặp Phó Đoạn thì không cần phải nói, mọi người xung quanh đều lấy Dự Lam làm trung tâm.
Dự Lam rất có tài năng, khả năng hội họa thiên phú giúp hắn đạt nhiều giải thưởng lớn. Từ nhỏ Dự Lam đã tham gia nhiều cuộc thi, cũng được đánh giá rất cao từ các bậc chuyên gia, truyền thông đưa tin đều gọi hắn là thiên tài họa sĩ.
Dự Lam thích ánh mắt sùng bái của họ nhìn hắn, thích là tiêu điểm của mọi thứ.
Hắn lấy gương mặt, khí chất và tài hoa làm điều vinh hạnh, làm chỗ dựa cho sự tự tin của hắn.
Hắn có tư bản để tự tin nhưng hắn vẫn giữ hình tượng nho nhã, không khinh thường người khác, vì thế khi người xung quanh nhắc đến Dự Lam đều nói hắn là một quý công tử bước từ tranh mà ra.
Nhưng hiện tại mọi thứ dần biến chất... Dự Lam cảm thấy hắn không còn là tiêu điểm của mọi thứ, cái cảm giác đáng sợ khi bị mất đi thứ quan trọng lại một lần nữa xuất hiện.
Tài năng và vẻ đẹp của hắn vẫn không thay đổi nhưng một họa sĩ thiên tài về nước lại chẳng có truyền thông nào đưa tin, hắn như bị lu mờ trong mắt họ.
Âm nhạc linh đình vẫn vang lên, Dự Lam vẫn là tiêu điểm của bữa tiệc nhưng hắn không vui nổi.
Không phải như vậy, không phải!!
Dự Lam khuôn mặt mỉm cười nhìn bạn học vui vẻ nói chuyện nhưng nắm tay đã siết chặt.
Trước kia dù tham gia những buổi tiệc như thế này thì hắn vẫn như sáng lên trong đám ô hợp.
Dù bị nhiều người vây quanh, trang phục của họ hở hang nóng bỏng hay mùi nước hoa sặc mũi thì Dự Lam vẫn như một quý công tử đi nhầm đến chốn này. Dù trường hợp có trụy lạc đến đâu cũng không ảnh hưởng đến khí chất của hắn.
Nhưng hiện tại Dự Lam như mất đi loại "khí chất" đó! Một trong ba thứ hắn lấy làm tự tin đang dần mất đi!
Hắn vẫn ngồi đấy, nhưng hoàn toàn bị sự xa hoa của xung quanh vây lấy, nếu có người nhìn vào cũng chẳng thấy hắn đặc biệt, cái cảm giác vượt trội hơn người kia dần biến mất.
Trước kia dù hắn ở đâu thì hắn cũng là tiêu điểm, dù chỉ đứng xếp hàng hay đi vào một quán ăn thì hắn đều là nhân vật chính lóa mắt nhất.
Nhưng từ khi về nước thì không phải, trong buổi tiệc họ sẽ nhắc tên Chu Hạc, khi vào quán ăn họ sẽ chú ý nữ Omega ngọt ngào mà không phải hắn.
Dự Lam không thể chịu được loại cảm giác khủng hoảng này, hắn trước tiên rời khỏi buổi tiệc.
Cuộc thi kia hắn muốn tham gia, nhất định phải tham gia! Hắn phải một lần nữa xuất hiện rực rỡ trong mắt của họ!
Nhưng... yêu cầu lý lịch phải trong sạch... mà hắn đã từng...
Cảm giác bất an này lại xuất hiện.
Khuôn mặt Dự Lam vặn vẹo, hắn khẽ cắn môi, hạ quyết tâm gọi vào một số máy.
"Tôi đồng ý với yêu cầu của ngài! Xin hãy giúp tôi!"
Đầu dây bên kia một âm thanh khàn khàn vang lên: "Tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT