Một lúc sau, đẩy cửa phòng bước ra là một vị mỹ nữ.

Mỹ nữ tóc uốn xoăn gợn sóng dài đến eo, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, đôi mắt liễm diễm thẹn thùng. Thân hình khá cao khiến dáng người càng thêm thon gầy, cô mặc trên người chiếc váy đỏ phủ đầu gối cẳng chân lộ ra ngoài trắng nõn mê người.

Mỹ nữ khuôn mặt hồng hồng nép vào Alpha bên cạnh, ngón tay thon dài kéo lấy áo khoác đen trên người, hô hấp hơi dồn dập như vừa trải qua chuyện gì đó khó miêu tả.

Các vệ sĩ đôi mắt đều nhìn thẳng.

Hứa Kỷ Trạch lập tức phóng tin tức tố cảnh cáo họ, đám người rùng mình nhìn đi nơi khác.

Đúng vậy, mỹ nữ là Chu Hạc nghĩ tới việc xuống lầu một càng có nhiều người nhìn cậu càng cảm thấy thẹn. Không phải thẹn vì giả gái mà là thẹn vì độ mát lạnh của bộ váy.

Trang phục thế này mỗi phòng đều chuẩn bị y hệt nhau, chỉ cần mặc vào thì người tinh mắt liền biết họ từ lầu 3 đi xuống, càng biết họ "vận động" quá kịch liệt nên mới thay váy, trong đầu liền mặc định quan hệ của họ.

Quan trọng nhất là váy này là hai dây!!

Không chỉ hai dây, phía sau phần lưng vì để thoải mái điều chỉnh nó cũng là đan dây, khi mặc vào thì cả cái lưng của cậu lộ ra không sót một thứ gì! Trước ngực cũng tương tự, bị khoét sâu xuống eo bụng và có đan dây để điều chỉnh với kích thước vòng một.

Bước một bước, gió luồng phía dưới khí luồng phía trên. Chu Hạc mặc vào hận không thể đăng xuất khỏi trái đất.

Ai đó cho cậu cái đĩa bay đi!!

Cũng may là Hứa Kỷ Trạch thân sĩ đưa cho cậu áo khác của anh.

Phó Đoạn ánh mắt đen tối đứng trong phòng camera, người phụ trách giám sát run cầm cập, hắn nuốt nước miệng rồi nói: "Camera có 5 giây thời gian bị đen... không thấy được..."

"5 giây có thể làm người biến mất sao? Mau tìm cho tôi!" Phó Đoạn gằn giọng nói.

Ánh mắt anh đảo qua tất cả màn hình, đặc biệt chú ý lầu 2 và lầu 3.

Chu Hạc! Tốt nhất đừng để tôi tìm thấy cậu! Phó Đoạn đôi mắt âm u nhìn màn ảnh.

Hắn không ngờ Chu Hạc dám đánh lén hắn, chim hoàng yến muốn bay hắn vẫn sẽ mở lồng cho cậu nhưng chỉ được phép bay lượn trong nhà của hắn, bay trước mặt hắn nếu hoàng yến lại cố chấp muốn thoát khỏi, hắn sẽ không ngại giúp nó không thể bay được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Phó Đoạn nhìn thấy một cặp đôi ôm nhau đi ra khỏi phòng, gương mặt không rõ nhưng chỉ cần đứng đấy liền thu hút ánh nhìn của người khác. Phó Đoạn không quan tâm xem đi nơi khác, hắn không thích người bị bẩn, dù đẹp hắn cũng sẽ chê.

Bước ra khỏi Kim Thiền thì Chu Hạc đã cạn kiệt sức lực, ỉu xìu dựa vào lưng ghế.

"Địa chỉ." Hứa Kỷ Trạch khởi động xe rồi hỏi.

Chu Hạc hữu khí vô lực trả lời. Về nhà thì tốt rồi, sẽ không còn ai thấy dáng vẻ này của cậu. Chu Hạc thầm nghĩ.

Chu Hạc nhìn thời gian cũng gần 12 giờ đêm, thời gian đã khuya nhưng khu sầm uất vẫn sáng rực ánh đèn.

Khi nào có thời gian cậu cũng phải lượn quanh phố đêm mới được. Chu Hạc thầm nghĩ.

Trước kia cậu có từng đi chơi đêm không? Với tính cách của cậu thì nhất định phải có đi một lần với bạn bè, tuổi trẻ nên năng nổ như thế, ba mẹ chắc hẳn sẽ đồng ý. Chu Hạc nhíu mày, cậu không còn quá nhớ rõ chuyện trước năm 18 tuổi.

Cậu biết rằng khi ấy bản thân có rất nhiều bạn, cậu nhớ rõ người từng chơi thân với cậu, nhớ đến sự kiện đặc biệt nào đó ở trường, nhớ tới thanh xuân tươi đẹp của cậu nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì cậu chẳng nhớ lấy một gương mặt hay một cái tên, sự kiện kia là gì, cảm giác thật mâu thuẫn.

"Đến nơi rồi." Hứa Kỷ Trạch dừng xe trước cửa nhà của cậu.

Khu này ngoài đèn đường ra thì không có ánh sáng khác, các hộ gia đình đều ngủ cả rồi. Chu Hạc nhìn xung quanh thấy không có ai vì thế quyết định trả lại áo khoác cho Hứa Kỷ Trạch.

Cậu vào nhà liền đốt cái váy này! Cậu không muốn nhìn thấy thứ gì gợi nhớ sự việc của đêm nay đâu.

Quần áo của cậu đều bỏ lại trong phòng rồi, vì sợ bị nghi ngờ nên cậu cũng không đem về, chỉ giữ lại mỗi chiếc gương hoa hồng.

Hứa Kỷ Trạch nhận lấy áo khoác, nhìn Chu Hạc khom người trước cửa xe, môi mỏng phun ra hai chữ: "Thật phẳng."

Chu Hạc hít sâu một hơi quay người rời đi, câu quyết định ngày mai không đi làm trợ lý cho anh, tuần sau mới đi làm!

Chu Hạc bước chân chạy nhanh vào nhà, đi đường nhìn ngang ngó dọc như kẻ trộm, đóng cửa nhà lại thì mới thở phào một hơi. Tuy trời tối nhưng cậu lo người khác sẽ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu.

Chu Hạc vừa đưa tay muốn tháo tóc giả vừa bật đèn lên. Ánh sáng nháy mắt bừng sáng cả không gian, có thể giúp cậu nhìn rõ mọi thứ, bao gồm cả Sở Tinh Châu đang ngồi ở trên sô pha nhìn chằm chằm cậu.

Chu Hạc: "..."

Tác giả muốn nói.

Như đã nói hôm nay bão đủ ba chương~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play