Không giống với người nhà hết sức phấn khởi, sắc mặt Bì Tiểu Tiểu bĩnh tĩnh, trong tròng mắt đen láy ánh lên đầy vẻ cam chịu, cô bé cảm thán mình mới tí tuổi đầu mà đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện.

Lúc này bà nội của cô bé cũng về.

“Bà già chết tiệt đó dám trộm dây khoai lang đỏ từ chỗ mẹ về trồng, để xem ngày mai mẹ xử lý bà ta thế nào!” – Bà cụ Tăng Lập Nguyệt hùng hổ dẫn theo chú hai Bì Văn Hòa và vợ chú Đinh Thúy Hồng về cùng, còn có em họ Bì Hướng Dương lon ton theo sau.

“Hai đứa ngốc chúng mày, thấy cũng không biết đường mở mồm, mẹ đang nghĩ quái lạ sao hôm nay trồng nhanh thế, ít hẳn một hàng so với mọi khi.

”Bì Văn Hòa và Đinh Thúy Hồng bước theo Tăng Lập Nguyệt, nghe bà cụ mắng chửi chỉ biết vâng vâng dạ dạ chứ chẳng dám nói lại nửa câu.

“Nội, chú hai thím hai, mọi người về rồi ạ?” – Bì Tiểu Tiểu chạy lại chỗ bà cụ, ánh mắt sáng lên: “Nội ơi, cha con muốn làm đại đội trưởng.

”“Gì mà gọi là muốn làm hả con bé này, ngày mai cha con sẽ làm đại đội trưởng!” – Bì Văn Quang cực kỳ không hài lòng với lời giải thích này.

“Đại đội trưởng gì đấy? Thằng cả, mày lại rảnh rỗi gây chuyện hả? Bằng vào mày cũng muốn lên làm đại đội trưởng? Về soi lại gương đi con ạ.

” – Tăng Lập Nguyệt nghe nói vậy mí mắt lập tức giật giật, tức thì đả kích Bì Văn Quang mấy câu.

“Nhà chúng ta làm gì có gương, mẹ lại không cho mua.

” – Bì Văn Quang phản bác.

Kinh tế nhà bọn họ đều nằm trong tay Tăng Lập Nguyệt, đừng nói là bỏ tiền mua một chiếc gương, mua lương thực thôi cũng phải tính toán chi li từng tí một.

“Tiền tiền tiền! Nuôi ba đứa nhỏ, hai đứa học sinh cấp ba còn đòi tiền đâu nữa? Vốn liếng nhà này đều bị chúng mày tiêu sạch, đẻ cho lắm vào, chỉ biết đẻ không biết nuôi.

Cái thân già này xui tám đời mới gả vào nhà họ Bì, lo việc nhà từ sáng đến tối còn phải giúp chồng chăm con, hết chăm con giờ đến chăm cháu.

”Bì Văn Quang chịu thua.

Mẹ ông ta đúng thật là, lần nào cũng chỉ biết dùng lý do này bắt bẻ bọn họ.

Bì Văn Hòa đứng bên cạnh sợ đến rụt vai, khập khễnh dẫn Đinh Thúy Hồng và Bì Hướng Dương rời khỏi bãi chiến trường.

Tăng Lập Nguyệt nhìn cảnh “một đứa nhát gan một đứa cứng đầu” này thì tức giận lắm mà chẳng biết trút vào đâu, mắng vài câu rồi đi vào trong bếp.

“Con nhỏ Bì Tiểu Tiểu lại nấu cơm rồi, mày cảm thấy trong nhà không có thời gian nấu cơm hả? Lại muốn vào bệnh viện?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play